Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1946: Ta rất nhớ ngươi (2)




Gửi xong, hắn cũng không lập tức cất bảo điệp đưa tin, mà là đặt ở bên cạnh tảng đá, tránh đợi lát nữa Tiểu Nguyệt gửi tin nhắn khẩn cấp cho hắn mà không phát hiện.

Hắn lại lấy ra linh dịch màu đen, nhỏ vào lòng bàn tay hai giọt, ngay lập tức liền bị hấp thu.

Sau khi Tiểu Nguyệt hấp thu linh dịch, lại có phản ứng kịch liệt có lẽ đã là lần đầu tiên sử dụng, hoặc là năng lượng trong cơ thể đã đầy đủ, sau đó bị kích thích, lần sau, hẳn sẽ bình thường hơn nhiều.

Linh dịch sau khi nhập vào người, hắn lập tức cảm nhận được một cỗ năng lượng tràn vào thân thể, tiến vào thần hồn, bắt đầu bổ sung thần hồn bị thương.

Hắn nhắm hai mắt lại, bắt đầu vận chuyển nội công tâm pháp mà Nguyệt tỷ tỷ truyền thụ cho hắn, bất tri bất giác, đột nhiên tiến vào một loại cảnh giới quên hết mọi thứ.

Vết thương trên thần hồn bắt đầu được chữa trị nhanh chóng.

Mà Lôi Linh Căn trong cơ thể hắn, tựa hồ cũng đang lặng yên biến hóa, một tia điện cực kỳ nhỏ bé, chậm rãi nhảy lên Lôi Linh Căn, nhìn kỹ lại, dĩ nhiên không phải màu tím hay màu đỏ, mà là màu đen - lôi điện màu đen!

Chẳng qua, một tia điện quang kia hình như không đủ năng lượng, cuối cùng sau khi nhảy lên mấy chục cái lại biến mất không thấy...

- Ca...

Đúng lúc này, Tiểu Nguyệt đột nhiên từ cửa đi vào, đang muốn gọi hắn thì đột nhiên ngừng lại.

Nàng đứng ở cửa, nhìn chằm chằm hắn trong ao nước, đột nhiên chậm rãi đi đến bên cạnh hồ, ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn chằm chằm vào mặt và cổ hắn, còn tiện thể thưởng thức lồng ngực bả vai cơ bụng của hắn, trong lòng âm thầm nói: Dáng người của ca ca thật tốt...

Lập tức, nàng lại duỗi đầu, nhìn về phía dưới.

Đột nhiên, bảo điệp đưa tin đặt trên tảng đá bên cạnh sáng lên.

Nàng do dự một chút, lại nhìn hắn một cái, lặng lẽ vươn tay, cầm bảo điệp đưa tin lên, rồi lại vươn ngón tay, lặng lẽ mở ra.

Ôi, thì ra là sư tỷ gửi tới!

Nguyệt tỷ tỷ: Ngủ chưa

Tiểu Nguyệt nhìn chằm chằm tin này trong chốc lát, đột nhiên trả lời: Chưa, Nguyệt tỷ cũng chưa ngủ sao? Là nhớ ta nên ngủ không được?

Sau khi tin nhắn được gửi đi, thân ảnh nàng đột nhiên lóe lên, bay xuống hồ bơi, dán cùng một chỗ với người trong ao, sau đó lấy ra bảo điệp của mình ra, chụp một tấm.

Sau khi chụp xong, nàng ngắm nhìn một lúc, lại âm thầm nói: Không được, quá giả tạo, ca ca không mặc quần áo tắm rửa, ta lại mặc quần áo, nếu không...

Nàng cúi đầu nhìn về phía váy đỏ trên người mình...

Dù sao xung quanh vẫn có hơi nước, dù có cởi sạch quần áo, cũng chỉ thấy mông lung...

Mây mù bên bờ sông, một ngôi nhà.

Một căn phòng thơm ngát, ngọn nến đỏ ở đầu giường đã tắt, trong phòng là một mảnh đen kịt.

Nhưng trong màn rèm vẫn sáng lên một tia huỳnh quang.

Thiếu nữ mặc quần áo trắng như tuyết, ôm hai đầu gối, ngồi ở góc giường, đang cúi đầu, mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn ngọc thạch trong tay, tựa hồ đang chờ đợi cái gì đó.

Đột nhiên, ngọc thạch sáng lên, tin nhắn trả lời đã tới.

Nàng vươn ngón tay ngọc mảnh khảnh, nhẹ nhàng mở ra, sau khi nhìn nội dung tin nhắn, hơi ngẩn ra, lông mi thật dài nhẹ nhàng chớp chớp.

Nàng im lặng trong chốc lát, vươn ngón tay ngọc nhỏ nhắn ra, trả lời: Ngươi đang làm gì vậy?

Tin nhắn rất nhanh đã được trả lời: Đang tắm. Nguyệt tỷ, ngươi vẫn chưa trả lời ta, ngươi rốt cuộc có phải là nhớ ta mà không ngủ được đúng không? Ta không biết lần này ta có thể sống sót ra ngoài hay không, cho nên, Nguyệt tỷ tỷ, xin tha thứ cho ta mạo phạm, ta muốn thẳng thắn nói với ngươi một điều. Ta rất muốn ngươi, thật sự rất muốn ôm ngươi vào trong ngực, hung hăng hôn ngươi, hung hăng cắn ngươi, hung hăng khi dễ ngươi! Nguyệt tỷ tỷ, ta rất muốn cắn cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu, còn muốn cắn đôi chân xinh xắn của ngươi! Ta cũng muốn...

Sau khi Tiểu Nguyệt gửi tin nhắn này đi, trong lòng âm thầm nói: Chờ sư tỷ nhìn thấy ta sẽ xoá đi, như vậy ca ca sẽ không biết, lấy tính tình sư tỷ, cũng sẽ không nói với ca ca. Ca ca thích chân, sư tỷ hẳn là biết. Hừ, ta ngược lại muốn nhìn, sư tỷ sẽ trả lời như thế nào!

Trong hang động, yên tĩnh không tiếng động.

Lạc Thanh Chu vẫn nhắm hai mắt như trước, ngâm mình trong nước nóng, không hề nhúc nhích.

Tiểu Nguyệt thì cầm bảo điệp đưa tin của hắn, ngồi ở bên hồ, dưới váy đỏ lộ ra hai bắp chân trắng nõn xinh đẹp, cùng một đôi chân ngọc thanh tú trắng nõn.

Hai chân ngọc của thiếu nữ đáng yêu kia lúc này đang nhẹ nhàng lắc lư trên mặt nước.

Sau khi nàng gửi tin, khóe miệng hơi nhếch lên, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, tựa hồ chuẩn bị chê cười.

Thế nhưng, đối phương thật lâu vẫn chưa hồi âm.

Tỷ tỷ không thấy sao?

Hay là... Cảm thấy bị xúc phạm, trực tiếp kéo ca ca vào danh sách đen?