Bách Linh ở một bên lập tức mặt mày hớn hở nói:
- Cô gia miệng thật ngọt, hì hì.
Tần đại tiểu thư suy nghĩ một chút, nói:
- Con lừa nhỏ đi.
Lạc Thanh Chu: - ...
Bên trên hành lang, gương mặt Hạ Thiền lập tức đỏ lên.
Lạc Thanh Chu ‘Khụ khụ’ một tiếng, nói:
- Đại tiểu thư, bài hát này.......
Tần đại tiểu thư thản nhiên nói:
- Hát đi.
Một bên Bách Linh cũng lập tức cười hì hì thúc giục nói:
- Cô gia, nhanh hát đi! Chúng ta đều thích nghe nha.
Lạc Thanh Chu bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói:
- Vậy được rồi......
- Khụ khụ......
Hắn hắng giọng một cái đành phải kiên trì hát:
- Ta có một cái......
- Sai! Cô gia, sai!
Bách Linh lập tức cải chính:
- Không phải 【 ta có một cái 】 , là 【 ta là một con 】 .
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng.
Lúc này, Tần đại tiểu thư cũng mở miệng nói: - Hát 【 ta là một con 】
Khóe miệng Lạc Thanh Chu co giật một chút, đành phải đáp ứng một tiếng, kiên trì, xấu hổ hát lên.
- Ta là một con..... Con lừa nhỏ, ta..... Yêu thương chưa hề dám cưỡi..... Có một ngày ta tâm huyết dâng trào cưỡi đi chợ..... Cầm trong tay roi da nhỏ, trong lòng đang đắc ý......
Còn chưa chờ hắn hát xong, Bách Linh lại đột nhiên ngồi xổm ở bên cạnh, ‘Lạc lạc lạc lạc’ nở nụ cười, nói:
- Cô gia là chỉ con lừa nhỏ, cô gia là chỉ con lừa nhỏ, lạc lạc lạc lạc lạc....
Bên trên hành lang, thân thể Hạ Thiền cũng đang run rẩy, giấu ở dưới mái hiên, không biết trên mặt là biểu tình gì.
Tần đại tiểu thư thì gương mặt vẫn băng lãnh như cũ.
Lạc Thanh Chu suy nghĩ dù sao cũng mất hết mặt mũi ở trước mặt ba nha đầu này rất nhiều lần, lại nhiều thêm một lần lại như thế nào?
Hắn mặt dạn mày dày, tiếp tục hát.
Đợi hát xong, Bách Linh đã ôm bụng, té ngã trên mặt đất.
- Đại tiểu thư có thể chứ?
Lạc Thanh Chu lúng túng hỏi.
Tần đại tiểu thư an tĩnh một hồi, nâng lên gương mặt tuyệt mỹ không tì vết, hai con ngươi thanh tịnh nhìn hắn, nói:
- Về sau mỗi đêm đều đến hát một lần, có ý kiến gì không?
Lạc Thanh Chu: - ...
Tần đại tiểu thư thản nhiên nói:
- Nếu có ý kiến, có thể đi nói với Vi Mặc.
Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật một cái, lập tức cúi đầu nói:
- Không có ý kiến. Mệnh lệnh của đại tiểu thư, tại hạ tuyệt không dám có ý kiến.
Tần đại tiểu thư lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, khẽ gật đầu, nói:
- Đi thôi.
- Đại tiểu thư ngủ ngon.
Lạc Thanh Chu không dám dừng lại thêm, xoay người rời đi.
Lúc đi qua bên người Bách Linh, cố ý đạp chân của nàng một chút.
Bách Linh lập tức từ dưới đất nhảy cẫng lên, nói:
- Cô gia, đau quá, ngươi dẫm lên chân người ta......
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn nàng nói:
- A, thật xin lỗi, không thấy được. Ngươi ra đây, cô gia giúp ngươi xoa xoa.
Bách Linh biến sắc, lập tức núp ở bên cạnh Tần đại tiểu thư, quyệt miệng nói:
- Mới không muốn ra ngoài, cô gia lại nghĩ khi dễ người ta, hừ, mơ tưởng.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục để ý tới nàng, bước nhanh ra cửa.
Chờ thêm mấy ngày, lại đến hảo hảo giáo huấn tiểu nha đầu này một chút, đến lúc đó để nàng xem thật kỹ, đến cùng ai mới là con lừa nhỏ.
Ừm, đến lúc đó lại buộc cho nàng hai cái đuôi ngựa.......
Bên ngoài tường viện lại truyền âm thanh hai người đối thoại.
- Công tử, ngươi vừa rồi hát thật dễ nghe, có thể dạy nô tỳ hát không?
- Ngươi cũng muốn làm con lừa nhỏ?
- Ừm, nô tỳ muốn làm con lừa nhỏ của công tử, khi nào công tử muốn cưỡi đi chợ đều có thể, hì hì.
- Nha đầu ngốc, bản công tử cũng không thích cưỡi lừa.
- Vậy công tử thích cưỡi cái gì?
- Con ngựa, con ngựa có đuôi ngựa.
- Công tử, con ngựa không phải đều có đuôi ngựa sao?
- Chỉ có ngựa cái nhỏ mới có.
- A?
- Đi, qua rừng cây nhỏ bên kia, bản công tử tinh tế nói cho ngươi.......
Âm thanh đối thoại dần dần đi xa, rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.
Trong tiểu viện an tĩnh một hồi.
Bách Linh ‘Khụ khụ’ một tiếng, lập tức nói:
- Tiểu thư, Thiền Thiền, sắc trời đã tối, các ngươi mau trở lại phòng đi ngủ đi thôi. Ta ngủ không được, ra ngoài dạo chơi, nhìn cưỡi ngựa, a không, nhìn phong cảnh......
Nói xong, lập tức không kịp chờ đợi chạy ra ngoài.
Hòn non bộ chỗ, đen kịt một màu.
Bách Linh ra cửa, lập tức rón rén đi tới.
- Ba! Ba! Ba!
Ai ngờ mới vừa đi tới chỗ gần, bên trong đột nhiên truyền đến một trận âm thanh ba ba kỳ quái.
Bách Linh lập tức mở to hai mắt, dựng thẳng lên lỗ tai nhỏ, nhanh chóng tới gần.
Nàng dán người vào nham thạch, hóp lưng lại như mèo, thả nhẹ bước chân, giống như làm tặc, chậm rãi đi đến tận cùng bên trong nhất hòn non bộ.
Đợi nàng đi vào đằng sau một khối nham thạch lớn, lập tức vịn nham thạch, nghiêng thân thể, lặng lẽ thò đầu ra, nhìn lại bên trong.