Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1902: Hát cho đại tiểu thư nghe (4)




Lạc Thanh Chu lập tức ngăn chặn miệng nhỏ của nàng, hôn lấy một hồi, lại hôn cổ của nàng.......

Tần nhị tiểu thư rất nhanh mềm cả người, hai con ngươi mê ly.

- Thích không?

- Vui..... Thích......

Ngoài cửa sổ, một vòng trăng bạc treo ở trên cao.

Trong núi rừng cách đó không xa đột nhiên truyền đến vài tiếng dã thú gầm rú.

Tiểu viện sát vách.

Tần đại tiểu thư một bộ váy áo tuyết trắng đang ngồi ở trước bàn đá trong viện, ngẩn người nhìn qua vầng trăng bạc trên bầu trời đêm.

Ánh trăng trắng noãn chiếu xuống gương mặt tuyệt mỹ không tì vết cùng bên trên bóng hình xinh đẹp mỹ lệ không nhiễm trần thế của nàng, giống như dát lên một tầng ánh sáng thánh khiết cho nàng, xinh đẹp như mộng như ảo.

- Tiểu thư, ta sẽ không thích nơi này.

- Vì cái gì?

- Nơi này lạnh.

Đối thoại trong tiểu viện cũng phong cảnh như nơi này, lãnh lãnh thanh thanh, rất nhanh kết thúc.

Bách Linh một bộ váy áo màu hồng cầm trong tay một đóa hoa dại ngồi xổm ở dưới đại thụ trong tiểu viện, cau mày, than thở.

Hành lang bên trên, một thân ảnh đơn bạc cầm kiếm, đứng dưới cây cột, không nhúc nhích. Trong tiểu viện, yên tĩnh im ắng.

Không biết qua bao lâu, Tần đại tiểu thư một bộ váy áo tuyết trắng chậm rãi từ trước bàn đá đứng lên, nói:

- Về phòng đi.

Nhưng đúng vào lúc này, tường viện bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân.

Lập tức, tiếng hai người nói chuyện truyền đến.

- Công tử, làm sao đã trễ thế như vậy còn tới đại tiểu thư nơi này? Nếu phu nhân biết, lại muốn suy nghĩ nhiều.

- Nhị tiểu thư để cho ta tới. Ta làm sai chuyện, mạo phạm đại tiểu thư, nhị tiểu thư để cho ta tới xin lỗi.

- Công tử thế nào mạo phạm đại tiểu thư? Hôn hôn sao?

- Tiểu Điệp, bản công tử có phải thật lâu không có chặn lại cái miệng nhỏ của ngươi rồi hay không?

- Ừm! Nô tỳ rất muốn......

- .......

Tiếng đối thoại dừng lại ở bên ngoài cửa ra vào.

Lập tức, tiếng đập cửa vang lên.

Ba người trong viện nhìn nhau, Tần đại tiểu thư lại chậm rãi ngồi xuống.

Bách Linh lập tức đứng lên nói:

- Ai? Đã trễ thế như vậy, ai tới quấy rầy tiểu Bách Linh đi ngủ.

Giọng nói của nàng lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn.

Giọng nói của Lạc Thanh Chu vang lên ở ngoài cửa:

- Bách Linh, là ta, đại tiểu thư đã ngủ chưa?

Bách Linh nhìn thân ảnh tuyết trắng bên cạnh một chút, nói:

- Là cô gia, đã trễ thế như vậy, tới tìm tiểu thư nhà ta làm gì? Lại muốn tới nhìn lén đồ của tiểu thư nhà ta sao?

Lạc Thanh Chu nói:

- Ta tới nói xin lỗi đại tiểu thư. Nếu như đại tiểu thư đã ngủ, vậy ta đi ngay.

Bách Linh lập tức chạy tới mở cửa, mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói:

- Cô gia, ngươi không có thành ý chút nào. Cho dù đến nói xin lỗi, cho dù tiểu thư ngủ, ngươi cũng nên kiên trì tiến đến.

Lạc Thanh Chu không có để ý nàng, đưa mắt nhìn về phía thân ảnh tuyết trắng trong viện, dừng một chút, đi vào, đứng trước bàn đá, chắp tay thở dài nói:

- Đại tiểu thư, hôm nay là ta mạo phạm, ta tới xin lỗi ngài, hi vọng đại tiểu thư không cần để ở trong lòng. Nếu đại tiểu thư còn tức giận, có thể đánh ta mấy cái để hả giận.

Tần đại tiểu thư hơi cúi đầu, dung nhan băng lãnh như tuyết, tựa hồ đang phát ngốc, cũng không để ý tới hắn.

Bách Linh theo tới, nóng lòng thử một lần nói:

- Cô gia, tiểu thư nhà ta là thục nữ, mới sẽ không động thủ đánh người. Nếu không ta đến giúp tiểu thư đánh, có thể chứ?

Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn nàng nói:

- Ngươi thử một chút?

Bách Linh lập tức co rụt cổ lại, lui về phía sau mấy bước, lắc đầu nói:

- Vẫn là không thử.... Người ta cũng là thục nữ.....

Lập tức nhìn về phía hành lang, giật giây nói:

- Thiền Thiền, ngươi qua đây giúp tiểu thư giáo huấn cô gia, cô gia không dám hoàn thủ.

Hạ Thiền quay gương mặt xinh đẹp qua một bên, nhìn về phía nơi khác, giả bộ như không có nghe thấy.

Nàng mới không muốn.......

Bại hoại kia sẽ để cho nàng buộc lên hai cái đuôi ngựa, coi nàng thành con ngựa khi dễ.......

Lạc Thanh Chu lại chắp tay nói:

- Đại tiểu thư, nếu không, ta lại kể chuyện xưa cho ngài nghe đi?

Bách Linh ở một bên lập tức nhảy cẫng reo hò nói:

- Tốt, ta muốn nghe cố sự, cô gia giảng cố sự rất êm tai.

Lạc Thanh Chu không có để ý nàng, vẫn như cũ nhìn Tần đại tiểu thư trước mặt.

Tần đại tiểu thư lại trầm mặc trong chốc lát, nâng gương mặt đẹp như tiên nữ lên, nhìn hắn nói:

- Hát một bài đi.

Lạc Thanh Chu: - ...

Bách Linh ở một bên sửng sốt một chút, lập tức lại nhảy cẫng reo hò nói:

- Tốt, ta muốn nghe cô gia ca hát, cô gia ca hát khẳng định rất êm tai đây.

Bên trên hành lang, ánh mắt Hạ Thiền cũng nhìn lại, sau đó len lén dựng lên lỗ tai nhỏ.

Lạc Thanh Chu có chút xấu hổ, nói:

- Đại tiểu thư muốn nghe bài hát gì? Ta ca không dễ nghe, chênh lệch quá xa với Bách Linh.