Thế nhưng bên trong đen kịt một màu, cái gì đều không nhìn thấy.
Mà lại, âm thanh cũng đã biến mất.
Đang lúc nàng nghiêng đầu nghĩ, sau lưng đột nhiên lại vươn một cái đầu, song song cùng đầu nàng, thuận theo ánh mắt của nàng nhìn lại vào bên trong, nói:
- Đang nhìn cái gì thế?
Thân thể Bách Linh lập tức cứng đờ, chậm rãi quay đầu, mở to hai mắt.
- A!
Nàng lập tức hét lên một tiếng, quay người muốn chạy trốn, nhưng đúng vào lúc này, sau lưng lại đột nhiên duỗi ra đôi tay, trực tiếp bế nàng lên, đi tới hang động đen kịt phía trước, nói:
- Đi, chúng ta vào xem.
Bách Linh cuống quít cầu xin tha thứ:
- Cô.... Cô gia, tha mạng.....
Lạc Thanh Chu ôm nàng tiến vào hang động, đè nàng vào trên vách tường, nói:
- Muốn nhìn cái gì, nói cho cô gia, cô gia cho ngươi xem.
Bách Linh lập tức mang theo tiếng khóc nức nở nói:
- Cô gia, ta.... Ta không nhìn, ta muốn về nhà.......
Lạc Thanh Chu nói:
- Về nhà? Về nhà làm gì? Có cô gia bồi tiếp, không phải thật tốt sao?
Bách Linh ô ô nói:
- Cô gia, Tiểu Bách Linh sai, tha mạng......
Lạc Thanh Chu vuốt vuốt gương mặt kiều nộn của nàng, nói:
- Chỗ nào sai rồi?
Bách Linh bày ra dáng vẻ đáng thương nói:
- Tiểu Bách Linh không nên.... Không nên chế giễu cô gia là con lừa nhỏ..... Ô ô......
Lạc Thanh Chu bóp lấy gương mặt thủy nộn của nàng, nói:
- Không sao đâu, cô gia không trách ngươi. Bất quá, một lát nữa ngươi cần làm con lừa nhỏ để cho cô gia cưỡi, thế nào?
- Không.... Không muốn.......
- Không muốn làm con lừa nhỏ? Làm con ngựa thì sao? Làm con ngựa cũng có thể.
- Ô, cô gia, ta đi gọi Thiền Thiền làm con lừa nhỏ làm con ngựa cho ngươi, có được hay không?
- Không được, cô gia đêm nay chỉ muốn để ngươi làm.
- Cô gia, tha mạng.....
Lạc Thanh Chu không có dông dài với nàng, trực tiếp đè nàng xuống, đẩy nàng để nàng ghé vào bên trên nham thạch trước mặt, nói:
- Nằm sấp cho tốt, cô gia cưỡi lên đây, hát một bài con lừa nhỏ, liền thả ngươi trở về.
Lập tức lại vuốt ve mái tóc của nàng nói:
- Hình như còn kém chút đồ vật, dây cương.....
Bách Linh gục ở chỗ này, uốn eo nhỏ nhắn, vểnh mông lên, ô ô nói:
- Cô gia, thân thể người ta yếu đuối, cưỡi sẽ hư mất.....
Lạc Thanh Chu dùng dây thừng ghim tóc của nàng nói:
- Sẽ không, cô gia sẽ nhẹ tay.
- Ô.....
Lạc Thanh Chu vừa giúp nàng buộc tốt đuôi ngựa, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía cửa hang.
Hạ Thiền cầm kiếm yên tĩnh im lặng đứng ở nơi đó.
Bách Linh giống như đột nhiên thấy được cứu tinh, lập tức mang theo tiếng khóc nức nở hô:
- Thiền Thiền, cứu mạng, cô gia muốn cưỡi ta! Ô ô.....
Lạc Thanh Chu cũng không có đè nàng, nàng vẫn như cũ vểnh mông lên làm bộ gục ở chỗ này, giống như đã bị cưỡi.
Lạc Thanh Chu cứng một chút, lập tức lấy xuống dây thừng cột đuôi ngựa, thu vào trong tay áo, lập tức ‘Ba’ một tiếng đập vào mông của nàng, thấp giọng quát:
- Đứng lên!
Bách Linh giật mình một cái, lập tức đứng lên, che mông ô ô nói:
- Cô gia, ngươi.... Ngươi sao có thể đánh nơi đó của người ta.......
Lạc Thanh Chu không tiếp tục để ý tới nàng, đi ra cửa hang.
Hạ Thiền lập tức xoay người, bước nhanh rời đi.
- Thiền Thiền, chờ một chút, cô gia có chuyện nói với ngươi.
Lạc Thanh Chu lập tức đuổi theo.
Nhưng Hạ Thiền rất mau chạy tiến vào Linh Thiền Nguyệt cung, đóng lại cửa sân.
Lạc Thanh Chu dừng ở ngoài cửa, muốn gõ cửa, lại sợ bị Tần đại tiểu thư nhìn thấy, đành phải coi như thôi.
Hắn đứng tại cửa ra vào một lúc lâu, Bách Linh che mông, vểnh miệng nhỏ từ phía sau đi tới, tức giận nói:
- Cô gia, ngươi làm người ta đau quá.....
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Không sao đâu, tới đây, cô gia giúp ngươi xoa xoa liền tốt.
Bách Linh nghe xong, lập tức chạy xa, trốn ở đằng sau một cây đại thụ cách đó không xa, nhô cái đầu nhỏ ra nhìn hắn, ô ô nói:
- Thối cô gia, xấu cô gia, sắc cô gia, luôn luôn muốn khi dễ người ta, hừ.
Lạc Thanh Chu gặp thời gian không còn sớm, suy nghĩ đêm nay còn có chuyện quan trọng, không có lại đùa nàng, phất phất tay nói:
- Cô gia trở về, đêm mai nhớ kỹ cột chắc dây cương, chờ cô gia.
Nói xong, quay người rời đi.
Bách Linh sửng sốt một chút, nháy mắt to.
- Cô gia, dây cương cái gì?
Lạc Thanh Chu không tiếp tục để ý tới nàng, bước nhanh đi xa.
Bách Linh đứng ở tại chỗ một hồi, mân mê miệng nhỏ thầm nói:
- Xấu cô gia người ta mới không muốn làm con ngựa, ngươi làm con ngựa cho người ta còn tạm được, hừ!
Nói xong, miệng hừ hát bài con lừa nhỏ, nhún nhảy một cái về tới Linh Thiền Nguyệt cung.
Lúc Lạc Thanh Chu trở lại Mai Hương uyển, Tiểu Điệp vội vàng tới lặng lẽ nói cho hắn biết:
- Công tử, Châu nhi tỷ tỷ đang tắm rửa ở trong phòng, một bên tắm, một bên khóc, nói đêm nay người muốn khi dễ nàng.