Tiểu Điệp nghi ngờ nói:
- Thế nhưng, Châu nhi tỷ tỷ cũng không mập nha.
Lạc Thanh Chu trừng nàng một cái nói:
- Làm sao ngươi biết nàng không mập? Ngươi xem qua thân thể của nàng?
Tiểu Điệp gật đầu nói:
- Nhìn qua, nô tỳ còn cùng Châu nhi tỷ tỷ cởi trống trơn đi ngủ nữa mà.
Tần nhị tiểu thư hỏi:
- Thanh Chu ca ca, làm sao chàng biết nàng béo? Chẳng lẽ chàng xem qua?
Lạc Thanh Chu lôi kéo nàng vào phòng, một mặt nghiêm túc nói:
- Nhị tiểu thư, ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với nàng.
Nói xong, trực tiếp đóng cửa lại, nhốt Tiểu Điệp và Thu nhi ở bên ngoài.
Thu nhi vội vàng lôi Tiểu Điệp đi, thấp giọng nói:
- Tiểu Điệp, đừng nói lung tung, về sau những lời này, cần đơn độc hỏi cô gia, biết không?
Tiểu Điệp rất nghe nàng, nghe vậy có chút thấp thỏm nói:
- Thu nhi tỷ tỷ, ta nói sai gì sao? Thế nhưng, là Châu nhi tỷ tỷ hỏi ta, ta cũng không biết làm như thế nào trả lời, cho nên mới đến hỏi công tử.
Thu nhi suy tư một chút, nghi ngờ nói:
- Ta cũng không biết có ý tứ gì, bất quá từ phản ứng của cô gia đến xem, ngươi hẳn là nói sai.
Tiểu Điệp lập tức cúi đầu xuống, ấm ức mà nói:
- Tốt, ta lần sau cũng không tiếp tục lắm mồm.
Trong phòng.
Lạc Thanh Chu nói Tần nhị tiểu thư chuyện đêm nay muốn đi ra ngoài.
Tần nhị tiểu thư lo lắng nói:
- Thanh Chu ca ca muốn một người vào thành sao? Là đi tìm đại ca, hay là đi......
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Ta chỉ đi tùy tiện nhìn một chút. Yên tâm đi, ta tạm thời sẽ không tiến cung.
Tần nhị tiểu thư nhăn đầu lông mày nói:
- Vi Mặc biết, cho dù chúng ta đến nơi này, cũng sẽ không an toàn. Buổi sáng tên đạo sĩ kia nhanh như vậy đã tìm tới, những người khác cũng hẳn là chẳng mấy chốc sẽ tìm đến, Thanh Chu ca ca muốn một người đi giải quyết những chuyện này, đúng không?
Lạc Thanh Chu trìu mến vuốt ve mái tóc của nàng, ôn nhu nói:
- Cái gì đều không thể gạt được nàng.
Tần nhị tiểu thư ôm hắn nói:
- Thanh Chu ca ca một người đi, hẳn là rất nguy hiểm?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta đi trước thử một chút. Nếu như thực sự không được, lại đi tìm người giúp đỡ. Yên tâm đi, ta cũng không phải người lỗ mãng xúc động, nếu như thực sự nguy hiểm, ta tự nhiên sẽ lập tức trở về.
Tần nhị tiểu thư ngẩng mặt nói:
- Thanh Chu ca ca thật vất vả..... Cả nhà nhiều người như thế đều muốn dựa vào chàng......
Lạc Thanh Chu ôm nàng, ngồi ở trên giường êm, ôm nàng vào trong lòng nói:
- Không có chuyện gì, đều là người một nhà cả.
Tần nhị tiểu thư ôn nhu dựa vào trong ngực hắn, an tĩnh một hồi, nói:
- Hoàn toàn chính xác, đều là người một nhà. Cho nên Thanh Chu ca ca, chàng hôm nay ban ngày thừa dịp tỷ tỷ không có mặt, vụng trộm tiến vào phòng nàng, cũng là chuyện đương nhiên?
Lạc Thanh Chu: - ...
Tần nhị tiểu thư ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn hắn, nói:
- Thanh Chu ca ca, chàng có thể nói cho Vi Mặc lời nói thật không? Chàng đối với tỷ tỷ..... Có phải còn có ý khác hay không?
- Không có!
Lạc Thanh Chu lập tức phủ nhận, nói:
- Tuyệt đối không có, ta thề.
Lập tức giải thích nói:
- Ta hôm nay đi tìm Hạ Thiền, bất quá ta lần đầu tiên đến, không biết Hạ Thiền ở gian phòng nào, cho nên không cẩn thận tiến vào. Ai biết trùng hợp như vậy, đại tiểu thư vừa trở về, cho nên bị nàng ngăn ở bên trong.....
Tần nhị tiểu thư nói:
- Sau đó, Thanh Chu ca ca liền từ cửa sổ bò ra ngoài, bị Bách Linh cùng Hạ Thiền tại chỗ bắt lấy, đúng không?
Lạc Thanh Chu:
- ..... Sao lại khéo như vậy? Ta hoài nghi là bị người hãm hại? Rất có thể chính là Bách Linh nha đầu xấu kia.
Tần nhị tiểu thư khẽ nói:
- Rõ ràng là chính Thanh Chu ca ca làm sai, lại trách đến trên người người khác.......
Lạc Thanh Chu ‘Khụ khụ’ một tiếng, nói:
- Chúng ta vẫn là nói chuyện khác đi.
Tần nhị tiểu thư nói:
- Tốt, Thanh Chu ca ca nói cho ta, vì sao danh tự phía ngoài không thể dùng bốn chữ kia?
Khóe miệng Lạc Thanh Chu co giật một chút, nói:
- Nàng thật muốn biết?
Tần nhị tiểu thư nói:
- Muốn.
Lạc Thanh Chu vuốt ve tay nhỏ non mềm của nàng, do dự một chút, tiến đến bên tai nàng, thấp giọng giải thích.
Không bao lâu, trên gương mặt trắng nõn của Tần nhị tiểu thư dần dần nhiễm lên hai vết đỏ ửng, hờn dỗi mà nhìn hắn nói:
- Thanh Chu ca ca, chàng..... Chàng thật là xấu.....
Lạc Thanh Chu nói:
- Quản ta chuyện gì, là người xấu khác nói. Ta rất đơn thuần, lúc trước làm sao cũng nghe không hiểu.
Tần nhị tiểu thư quyệt miệng nói:
- Lừa đảo, chàng chính là bại hoại.
Lạc Thanh Chu cúi đầu hôn khuôn mặt kiều nộn của nàng mấy cái, miệng cọ cọ ở phía trên, nói:
- Vậy nàng thích phu quân bại hoại không?
Tần nhị tiểu thư hừ hừ nói:
- Mới không thích đây.