Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1900: Hát cho đại tiểu thư nghe (2)




Tần Văn Chính mặt âm trầm nói:

- Ngươi quản tên ngu xuẩn kia làm cái gì? Để hắn ở bên ngoài tự sinh tự diệt, miễn cho hại người một nhà chúng ta.

Tống Như Nguyệt lau nước mắt, thấp giọng nức nở, không dám nói tiếp.

Tần nhị tiểu thư lấy khăn, giúp nàng lau nước mắt, nhẹ giọng an ủi:

- Mẫu thân, đừng lo lắng, đại ca không sao đâu. Đợi đại ca nghĩ thông suốt, sẽ trở về.

Tống Như Nguyệt khóc nói:

- Thế nhưng Lãng nhi ngay cả chúng ta ở nơi nào cũng không biết.....

Tần nhị tiểu thư cau mày, không biết trả lời như thế nào.

Tần Xuyên đột nhiên nói:

- Phụ thân, nếu không, ta đi ra xem một chút? Ta vụng trộm đi gặp đại ca một lần, khuyên hắn một chút, để hắn mau mau rời đi nơi đó, có thể chứ?

Tần Văn Chính nhìn hắn nói:

- Ngươi thật ngu xuẩn? Ngươi cho rằng không có người giám thị hắn? Ngươi chỉ cần dám ra ngoài gặp hắn, lập tức có người của triều đình đi theo ngươi tìm tới nơi này, trừ phi ngươi không trở lại. Ngươi nghĩ những cao thủ kia của triều đình đều là bài trí?

Mặt mũi Tần Xuyên tràn đầy lo lắng nói:

- Thế nhưng đại ca hắn......

Tần Văn Chính trầm mặc một chút, nói:

- Chờ một chút đi, nếu như hắn nghĩ thông suốt, tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp trở về. Hắn biết phương hướng chúng ta rời đi, nếu quả thật muốn trở về, nhất định sẽ đi tìm tới. Trừ phi, hắn không muốn trở về. Nếu như hắn không muốn trở về, như vậy tùy hắn thôi, chúng ta đi tìm hắn cũng vô dụng, sẽ chỉ làm hắn khó xử, cũng sẽ mang đến nguy hiểm cho chúng ta.

Tần nhị tiểu thư nói:

- Cha nói đúng lắm, vẫn là để đại ca tự mình nghĩ rõ ràng đi.

Tần Văn Chính lại nói:

- Xuyên nhi, trong khoảng thời gian này, ban ngày ngươi ở nhà ngủ, ban đêm đi ngoài cửa trông coi, phòng ngừa có người triều đình vụng trộm tìm đến, nghe được không?

Tần Xuyên lập tức gật đầu nói:

- Hài nhi biết.

Lập tức cầm nắm đấm hừ lạnh nói:

- Hài nhi đã thật lâu không có đánh nhau, nắm đấm này đều sắp rỉ sét, để bọn hắn cứ tới đi.

Sau khi cơm nước xong.

Lạc Thanh Chu vịn Tần nhị tiểu thư, mang theo Thu nhi cùng Châu nhi rời đi, về tới tiểu viện của mình.

Bên trên cửa ra vào tiểu viện đã phủ lên tấm bảng gỗ.

Bên trên tấm bảng gỗ viết mấy chữ lớn xinh đẹp: Hái cúc tiểu viện.

Lạc Thanh Chu: - ...

- Thanh Chu ca ca, thế nào? Cái tên này không dễ nghe?

Tần nhị tiểu thư gặp hắn đột nhiên dừng lại nơi cửa, cũng ngẩng đầu, thuận ánh mắt của hắn nhìn lại, nói khẽ:

- Đây là Vi Mặc viết, Vi Mặc vẫn nhớ bên trong bài thơ kia của Thanh Chu ca ca miêu tả sinh hoạt, Vi Mặc rất hướng tới.

Lạc Thanh Chu nhìn mấy chữ kia, rơi vào trầm tư, sau một lúc lâu, trực tiếp đưa tay gỡ xuống, nói:

- Thay cái tên đi.

Tần nhị tiểu thư có chút quyệt miệng nói:

- Người ta muốn gọi cái tên này nha.

Lạc Thanh Chu lần này cũng không có thuận nàng, nói khẽ:

- Vẫn là đổi một cái đi, cái tên này không tốt.

Tần nhị tiểu thư cau mày nói:

- Chỗ nào không tốt? Hái cúc đông dưới rào, khoan thai gặp Nam Sơn, thơ hay như vậy đây.

Lạc Thanh Chu bất đắc dĩ, nhìn hai tiểu nha đầu sau lưng một chút, đành phải xích lại gần lỗ tai của nàng, thấp giọng nói:

- Chờ một lúc đi gian phòng, ta sẽ nói cho nàng biết. Dù sao không thể dùng hai chữ này, ta nhìn không quá dễ chịu.

Tần nhị tiểu thư nghe hắn nói như vậy, đành phải yếu ớt mà nói:

- Tốt thôi......

Lạc Thanh Chu vịn nàng tiến vào tiểu viện, ném tấm bảng gỗ xuống đất, quay đầu nói:

- Châu nhi, ném tấm bảng gỗ vào phòng bếp, ngày mai làm củi đốt.

Châu nhi sợ hãi nhìn hắn một chút, lập tức cúi đầu, khéo léo nhặt tấm bảng gỗ lên, đi phòng bếp.

Tần nhị tiểu thư nhìn một màn này, hơi kinh ngạc, thấp giọng nói:

- Thanh Chu ca ca, hôm nay Châu nhi tựa hồ có chút không đúng, nhìn như rất sợ hãi chàng, chàng khi dễ nàng?

Lạc Thanh Chu nói:

- Không, ta chỉ hù dọa nàng, nói đêm nay muốn để nàng thị tẩm.

Tần nhị tiểu thư nghe vậy, ánh mắt thật sâu nhìn hắn một cái, nói:

- Thanh Chu ca ca thật chỉ là hù dọa nàng? Hay là, sớm có dự mưu?

Lạc Thanh Chu một mặt bình tĩnh nói:

- Ta có dự mưu gì với nha đầu kia. Ta chỗ này có nàng, có Tiểu Điệp, có Thu nhi, ai không xinh đẹp hơn nàng, ta làm gì hứng thú với nàng. Chính là mỗi lần gặp nàng đều nói nhiều, cố ý muốn hù dọa nàng một chút mà thôi.

Hai người vừa nói chuyện, một bên vào phòng.

Lúc này, Tiểu Điệp đột nhiên đi ra từ trong phòng bên cạnh, nói:

- Công tử, người làm sao đặt tên cho Châu nhi tỷ tỷ là bánh bao nhỏ thế? Là có ý gì?

Lạc Thanh Chu: - ...

- Bánh bao nhỏ?

Tần nhị tiểu thư nghe vậy giật mình, cũng nhìn hắn nói:

- Thanh Chu ca ca, có ý tứ gì?

Lạc Thanh Chu một mặt bình tĩnh mà nói:

- Trắng trắng mập mập, rất đáng yêu chứ sao.