Từ tình huống vừa rồi đến xem, mấy tên đạo sĩ kia tựa hồ đã sớm biết nơi này có thi thể, cho nên chuyên môn mang theo xe ngựa ra nhặt xác.
Chẳng lẽ trước đó đã có khác đạo sĩ tới qua?
Lại hoặc là, trước đó chạy một người?
Bất quá từ trận thế những người vừa rồi kia đến xem, không hề giống là vội vàng chạy tới viện binh, thấy thế nào đều là chuyên môn đến nhặt xác.
Bọn hắn không sợ hung thủ kia còn trốn ở nơi này?
Lại hoặc là, bọn hắn đã biết tên hung thủ kia đi đâu?
Lạc Thanh Chu đứng trong rừng cây, lại suy tư một hồi, thấy sắc trời đã muộn, không dám dừng lại thêm, lập tức quay người trở về.
Lúc đi ra còn không có nói cho nhị tiểu thư, hắn cần nhanh đi về, miễn cho mọi người trong nhà lo lắng.
Đêm nay hắn còn muốn vào thành, bất quá cần chờ đến lúc tối.
Ba tên đạo sĩ đã có thể tìm tới một bên sông Vân Vụ, như vậy đạo sĩ khác, hẳn là rất nhanh cũng có thể tìm tới.
Hắn cần về trước đi lại xác nhận một chút núi rừng phụ cận không có đạo sĩ khác và cao thủ triều đình ẩn tàng.
Chỉ có sau khi bảo đảm người nhà an toàn, hắn mới có thể an tâm xuất kích.
Một đường đi nhanh, rất nhanh đi đến bờ sông.
Vân Vụ giang trong bóng đêm sương mù vẫn mông lung như cũ, ánh trăng chiếu xuống nước sông, sóng nước lấp loáng, phác hoạ ra một bức tranh cảnh đêm tựa như ảo mộng.
Đã không thấy thuyền nhỏ trong nước sông.
Thánh nữ Tiên Vân các cùng Long nhi hẳn là đã rời đi.
Lạc Thanh Chu thuận bờ sông đi một khoảng cách, lại thần hồn xuất khiếu bay ở hai bên bờ sông, cẩn thận tìm tòi một hồi khu vực đồng ruộng và trong núi rừng gần đó, gặp không có người nào khác, thần hồn trở về cơ thể, đạp nước vượt sông, về tới chỗ ở.
Trên hành lang trong phòng, phủ đèn lồng.
Bên trong nhà chính đã đốt đèn và nến, người một nhà đang ăn cơm tối, nói chuyện.
Lạc Thanh Chu đẩy ra cửa sân, đi vào.
Châu nhi cùng Mai nhi đang ở hành lang thấp giọng nói chuyện lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.
Châu nhi nhìn thấy hắn, thân thể rõ ràng run lên, khiếp đảm cúi đầu.
Mai nhi nhìn thấy hắn, vội vàng quay vào bên trong hô:
- Lão gia, phu nhân, cô gia trở về.
Vợ chồng hai người đang ở trong phòng khiển trách Tần Nhị ca lập tức dừng lại lời nói, đứng lên.
Lạc Thanh Chu đi vào trong phòng, lúc đi qua bên cạnh Châu nhi, thấp giọng nói:
- Bánh bao nhỏ, rửa sạch chưa?
Châu nhi biến sắc, thân thể lại run rẩy một chút.
Lạc Thanh Chu vào trong nhà, chào hỏi vợ chồng Tần Văn Chính, lại hô một tiếng
- Nhị ca…
Tần nhị tiểu thư cũng ở đây.
Tống Như Nguyệt vội vàng nói:
- Thanh Chu, mau tới đây ngồi xuống ăn cơm, ngươi đi nơi nào? Ta để nhị ca ngươi ra ngoài tìm ngươi nửa ngày, cũng không có tìm được.
Tần Xuyên nói:
- Ta đi phòng trước, còn đi bờ sông tìm. Thanh Chu, ngươi đến cùng đi nơi nào đi? Có phải ra ngoài lêu lổng hay không?
- Ba!
Tần Văn Chính ngồi ở một bên đập một bàn tay lên gáy của hắn, nhìn hắn chằm chằm nói:
- Không nói lời nào, không ai coi ngươi là câm điếc đâu.
Lạc Thanh Chu ngồi xuống, một mặt bình tĩnh mà nói:
- Ta đi chân núi Lăng Tiêu tông, ta có một người bạn ở Lăng Tiêu tông, đi gặp hắn trò chuyện. Long nhi cô nương ngày hôm qua mang mọi người tới đây chính là muội muội của người bạn kia.
Tống Như Nguyệt lập tức hỏi:
- Thanh Chu, vị Long nhi cô nương kia cũng là đệ tử Lăng Tiêu tông sao? Ngươi và ca ca nàng rất quen thuộc? Long nhi cô nương thật xinh đẹp, trong veo như nước, làn da cũng tốt, nói chuyện cũng dễ nghe, coi như không tệ.... Thanh Chu, cái kia.....
Nói đến đây, nàng tựa hồ có chút không có ý tứ, cười khan một tiếng, không biết nên nói thế nào.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, có chuyện cứ việc nói thẳng, Thanh Chu cũng không phải người ngoài.
Tống Như Nguyệt nói:
- Thế nhạc mẫu liền nói thẳng.
Nàng nhăn đầu lông mày, thở dài một hơi, nói:
- Ngươi nhìn, nhị ca ngươi lớn như thế rồi, cũng còn không có nàng dâu......
Không đợi nàng nói xong, Tần nhị tiểu thư bên cạnh ngắt lời nàng, nói khẽ:
- Mẫu thân, ta hôm qua đã hỏi qua, Long nhi cô nương đã có người thích.
- A? Có người thích rồi?
Tống Như Nguyệt nghe vậy sững sờ, sắc mặt lập tức đau khổ, thở dài nói:
- Thật đáng tiếc..... Một tiểu cô nương thủy linh như vậy, ai......
Tần nhị tiểu thư nhìn người nào đó một chút, chân dưới bàn lại đạp hắn một cái.
Lạc Thanh Chu cúi đầu ăn màn thầu, không dám lên tiếng.
Tống Như Nguyệt lại than thở một phen, nói:
- Nhị ca ngươi tìm không thấy nàng dâu, đại ca ngươi cũng......
- Ăn cơm của bà đi.
Tần Văn Chính lập tức xụ mặt, ngắt lời nàng.
Tống Như Nguyệt ủy khuất vểnh vểnh miệng, mắt đục đỏ ngầu, buồn bã nói:
- Lão gia, Lãng nhi hiện tại cũng không biết thế nào, cũng không biết ở nơi nào......