Tần Lãng lại đánh ra thêm một quyền, một nháy mắt hắn ngã xuống đất, trực tiếp lấy tính mạng của hắn.
Một màn này phát sinh ở trong điện quang hỏa thạch.
Ngắn ngủi mấy tức thời gian, hai tên đạo sĩ liền triệt để mất mạng.
Ngô Dương gặp một màn này, vừa kinh vừa sợ, vừa giận lại hoảng, quay người mau chóng vút đi về phương hướng cửa thành.
Nhưng, hắn chẳng qua là tu vi Đại Võ Sư sơ kỳ, trốn đến chỗ nào.
Tần Lãng nhảy vọt một cái, rơi vào phía trước hắn, kình phong quanh thân gào thét, quyền mang trên nắm tay nhanh chóng phóng đại.
Ngô Dương phẫn nộ quát:
- Tần Lãng! Ngươi đây là muốn phản bội bệ hạ? Bệ hạ đối với ngươi ân trọng như núi, ngươi muốn làm gì?
- Oanh!
Tần Lãng trả lời hắn là quyền mang to lớn.
Ngô Dương mắt thấy tránh cũng không thể tránh, đành phải dùng hết nội lực toàn thân, đánh ra một chưởng bạo phát ra lực lượng mạnh nhất của mình.
Nhưng đối đầu không nổi với lực lượng cảnh giới Đại Võ Sư, một cảnh giới chính là một ngọn núi.
- Răng rắc.
Lực lượng khổng lồ trực tiếp đánh gãy cánh tay hắn, đánh bay hắn ra ngoài.
Ngô Dương chật vật té ngã trên mặt đất, lập tức nhảy dựng lên, vừa muốn quay người bỏ chạy, một đạo quyền mang lại bắn nhanh mà đến, nổ tung lên phía sau lưng của hắn.
- A ---
Hắn kêu thảm một tiếng, bị nổ bay ra ngoài, té ngã trên mặt đất.
Không đợi hắn đứng dậy, Tần Lãng đã rơi vào trước mặt hắn, một cước giẫm ở trên đầu hắn.
Ngô Dương nghiêm nghị hét lớn:
- Tần Lãng! Ngươi tên phản đồ này! Ngươi chết không yên lành! Cả nhà ngươi đều không được chết tử tế! Bệ hạ sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
- Bành!
Âm thanh giống như dưa hấu bạo liệt vang lên, đầu của hắn trực tiếp bị giẫm nát, óc vẩy ra, trong nháy mắt mất mạng.
- Oanh!
Tần Lãng lại đánh ra thêm một quyền, trực tiếp đánh nát thân thể của hắn.
Lúc này, trời chiều đã xuống núi, màn đêm bao phủ.
Rừng núi hoang vắng, yên tĩnh như chết.
Tần Lãng đứng tại chỗ hồi lâu.
Gió đêm lạnh buốt thổi tới, mùi máu tươi nồng đậm phiêu tán bốn phía.
Trong hoang dã cách đó không xa truyền đến tiếng sói hoang tru, bên trong chuồng ngựa vang lên tiếng ngựa tê thanh thấp thỏm.
Hắn đứng trước thi thể hồi lâu, xoay người, đi trở về thành trì, miệng vẫn như cũ lẩm bẩm:
- Ta không phải phản đồ..... Tần gia ta, không có phản đồ.......
Đúng vào lúc này, giữa không trung đột nhiên truyền đến một đạo âm thanh già nua mà lạnh lùng:
- Tiểu tử, đi đâu?
Đêm tối, trăng bạc treo cao.
Bên trong hoang dã, yên tĩnh không người, ngẫu nhiên có thể nghe được nơi xa truyền đến vài tiếng tiếng sói tru.
Lạc Thanh Chu một thân một mình, một đường đi về phía trước.
Thần hồn bay giữa không trung, nhục thân đi dưới mặt đất, ánh mắt tìm kiếm bốn phía có thể thấy được hết thảy.
Lúc đến gần Thập Lý đình ngoài thành, hắn đột nhiên ngửi được mùi máu tươi nồng đậm truyền đến từ trong không khí.
Càng hướng về phía trước, mùi máu tươi càng dày đặc.
Trong lòng hắn run lên, lập tức thả chậm bước chân, thần hồn trở về cơ thể, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía trước.
Lại đi một khoảng cách.
Hắn đột nhiên nhìn thấy một cỗ thi thể nằm trong bụi cỏ.
Thi thể kia người mặc một thân đạo bào rộng lớn, đầu bạo liệt, thân thể sụp đổ, tử trạng cực thảm.
Nhìn vết thương trên người hắn, hẳn là trọng quyền tạo ra.
Lạc Thanh Chu cẩn thận quan sát một hồi, tiếp tục lần theo mùi máu tươi đi thẳng về phía trước, rất nhanh lại phát hiện hai cỗ thi thể.
Hai cỗ thi thể đều là người mặc đạo bào, bị trọng quyền giết chết.
Từ tình huống hiện trường, tu vi người giết chết ba tên đạo sĩ cũng không thấp, chí ít cũng là cảnh giới Đại Võ Sư.
Ba tên đạo sĩ hẳn là ba người đáng ngờ bồi hồi ở bên bờ sông mà Long nhi nói tới.
Đối phương hiển nhiên là người Tử Kim quan, là thủ hạ của Hoàng đế, như vậy, đến cùng là ai đột nhiên ở chỗ này động thủ giết bọn hắn?
Ánh mắt Lạc Thanh Chu xuyên thấu qua đêm tối, nhìn thành trì phía xa xa.
Lúc đang tự hỏi, thần sắc hắn đột nhiên khẽ động, nhìn về con đường phía trước.
Mấy thân ảnh giục ngựa mà đến, đằng sau đi theo một chiếc xe ngựa.
Hắn lập tức lao nhanh vào rừng cây bên cạnh, thả người nhảy lên, nhảy lên một cây đại thụ, lập tức thu lại khí tức, nín thở ngưng thần, núp ở bên trong tán cây rậm rạp.
Không bao lâu, ba tên nam tử người mặc đạo bào cưỡi ngựa, mang theo một chiếc xe ngựa chạy nhanh đến, đứng tại Thập Lý đình.
Mấy người lập tức xuống ngựa, tra xét một phen thi thể trên đất, lại ngẩng đầu hướng nhìn xung quanh một phen, mắng vài câu.
Sau đó, bọn hắn nâng lên ba bộ thi thể trên đất, bỏ vào trong xe ngựa, cuối cùng quay đầu rời đi, rất nhanh đã biến mất ở trong bóng đêm.
Lại qua một lát.
Lạc Thanh Chu nhảy xuống từ trên đại thụ, nhìn địa phương mấy người biến mất, rơi vào trầm tư.