- Bất quá bần đạo có thể khẳng định, hung thủ sát hại sư huynh nhà ta khẳng định đang ở gần đó. Tần đại nhân, ngươi cũng không phải là người Tử Kim quan ta, cho nên chúng ta muốn xin ngươi giúp một tay, đi qua xem xét một chút.
Tần Lãng nói:
- Ta phụng lệnh bệ hạ tìm kiếm người nhà của ta, hiện tại không có thời gian đi điều tra chuyện khác.
Khóe miệng Ngô Dương lộ ra một tia cười lạnh, nói:
- Nếu như hung thủ kia chính là người trong nhà Tần đại nhân thì sao?
Tần Lãng nhìn về phía hắn.
Ngô Dương cười nhạt một tiếng, nói:
- Tần đại nhân, vị sư huynh kia của ta cũng là thuận theo mệnh lệnh của bệ hạ đi tìm người nhà của ngươi, lại đột nhiên bị hại, cho nên bần đạo mới hoài nghi chuyện này có quan hệ đến người nhà của Tần đại nhân.
Tần Lãng bình tĩnh nhìn hắn:
- Bệ hạ phái người Tử Kim quan các ngươi ra tìm người nhà của ta?
Ngô Dương đối mặt cùng hắn, nói:
- Đúng thế.
Bên trong đình đột nhiên yên lặng lại.
Mấy tức sau, Ngô Dương ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Thế nào, Tần đại nhân không hài lòng lắm với mệnh lệnh của bệ hạ?
Tần Lãng trầm mặc một chút, nói:
- Không dám.
Ngô Dương nhìn chằm chằm sắc mặt hắn một hồi, cười lạnh nói:
- Tần đại nhân, thực không dám giấu giếm, chúng ta cảm thấy, người nhà của ngươi hẳn là trốn ở sông Vân Vụ nơi đó. Tần đại nhân hiện tại nên làm cái gì, lựa chọn như thế nào, hẳn là không cần bần đạo nhiều lời?
Tần Lãng ngẩng đầu, nhìn hắn nói:
- Bệ hạ tối hôm qua nói với ta, để cho ta mang người nhà về, hắn sẽ không tổn thương bọn hắn.
Ngô Dương cười nói:
- Quân vô hí ngôn*. Bệ hạ đã nói như vậy, Tần đại nhân nên yên tâm, không phải sao?
*Quân vương không nói chơi.
Tần Lãng nhìn hắn nói:
- Thế nhưng, vì sao bệ hạ lại muốn cho Tử Kim quan các ngươi đi ra?
Ngô Dương cười nói:
- Có lẽ là để cho ổn thoả. Dù sao trong nhà người nhiều người như vậy, khó đảm bảo sẽ không có người không muốn trở về. Như thế sẽ làm bệ hạ đau lòng, cũng sẽ để bệ hạ khó xử.
Tần Lãng có chút cúi đầu, trầm mặc một hồi, nói:
- Ngươi xác định, bọn hắn đang ở sông Vân Vụ?
Trong mắt Ngô Dương lấp lóe tinh quang, nói:
- Xác định. Mà bần đạo cảm thấy, nơi đó có khả năng còn ẩn giấu đi cao thủ khác, cho nên, chúng ta chuẩn bị đi trở về gọi nhiều thêm mấy người. Tần đại nhân, nếu có ngươi mang theo chúng ta đi, chuyện hẳn là rất dễ. Tần đại nhân trước tiên có thể dẫn cao thủ kia đi ra, chuyện kế tiếp cứ giao cho chúng ta, ngươi cảm thấy thế nào?
Lập tức cười nói thêm.
- Bệ hạ vẫn chờ tin tức tốt của Tần đại nhân đây.
Tần Lãng cúi đầu trầm mặc một hồi, nhẹ gật đầu, nói:
- Ta đương nhiên sẽ không để bệ hạ thất vọng.
Ngô Dương cười nói:
- Tốt! Tần đại nhân......
- Oanh.
Không đợi hắn nói cho hết lời, Tần Lãng lại đột nhiên đánh ra một quyền, nặng nề mà đập lên lồng ngực của hắn.
Sắc mặt Ngô Dương đột biến, vội vàng không kịp chuẩn bị, trực tiếp bị một quyền đập bay ra ngoài.
Còn tốt lực phòng ngự của hắn cường đại, người lại mang một viên ngọc bội bảo mệnh.
Ngọc bội kia lóe lên ánh sáng, chặn lại cỗ sức mạnh đáng sợ kia, nhưng trong nháy mắt phá thành mảnh nhỏ.
Ngô Dương bay ra lương đình, nặng nề mà té ngã trên mặt đất, chỗ ngực truyền đến một cỗ đau đớn kịch liệt.
Sau khi đánh ra quyền thứ nhất, Tần Lãng lập tức đánh ra quyền thứ hai cùng quyền thứ ba.
Trong hai tên đạo sĩ còn lại, một người trong đó phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt lao ra hướng ngoài đình, tránh thoát một quyền trí mạng.
Mà đổi thành một tên đạo sĩ, chủ tu thần hồn, mắt thấy nhục thân không thể tránh né, lập tức thần hồn xuất khiếu, xông lên phía trên.
Hắn nhục thân thì ‘Phanh’ một tiếng, trực tiếp bị một quyền của Tần Lãng đánh nát lồng ngực, bay ra lương đình, quyền mang tiến vào lồng ngực bạo tạc, trong nháy mắt nổ nhục thân hắn máu thịt be bét, phá thành mảnh nhỏ.
Tần Lãng có được tu vi Đại Võ Sư trung kỳ, tự nhiên liếc mắt đã thấy được thần hồn hắn chạy trốn.
Tại một giây Thần hồn của hắn xuyên thấu nóc đình, Tần Lãng đột nhiên đột ngột từ mặt đất nhảy lên, ‘Oanh’ một quyền đánh tới, quyền mang nổ bắn ra, khí huyết cùng lực lượng to lớn nổ tung bên trên thần hồn, trong nháy mắt nổ thần hồn thành tro tàn.
- Bạch!
Tần Lãng không có bất kỳ dừng lại, lại xông về tên đạo sĩ thứ hai đang chạy trốn!
Tên đạo sĩ kia chủ tu nhục thân, chỉ có tu vi Võ Sư hậu kỳ, mặc dù vừa rồi tránh thoát quyền thứ nhất, nhưng thực lực của hai người cách xa quá lớn, hắn lại thế nào có khả năng trốn được.
- Oanh!
Một tiếng bạo hưởng.
Tần Lãng trong nháy mắt đuổi kịp hắn, một quyền đập vào bên trên phía sau lưng của hắn, trực tiếp đập phía sau lưng hắn lõm xuống, toàn bộ xương sườn xuyên thủng lồng ngực, xương ở trước ngực đâm ra ngoài. Đạo sĩ lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thê lương mà tuyệt vọng.