Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1896: Ta không phải phản đồ (1)




Long nhi chớp chớp con ngươi linh động, nói:

- Ta cũng không biết.

Lưu Ly nhìn về phía nàng, mỉm cười, nói:

- Long nhi tỷ tỷ gặp qua nương tử trong nhà Sở sư huynh chưa? Ta rất hiếu kì, nương tử trong nhà Sở sư huynh đến cùng có bao nhiêu đẹp. Nghe Tử Hà tỷ tỷ nói, trong nhà Sở sư huynh có rất nhiều nương tử xinh đẹp, cho nên mới chướng mắt ta, là như vậy sao?

Long nhi nói:

- Ta chưa thấy qua, cũng không biết.

Nói xong, trong lòng nàng thầm nghĩ:

- Công tử sở dĩ chướng mắt ngươi, có lẽ là bởi vì tỷ tỷ. Tỷ tỷ là người đẹp nhất thiên hạ, công tử thường xuyên nhìn, tự nhiên chướng mắt ngươi.......

Trời chiều dần dần rơi vào núi xanh.

Lạc Thanh Chu đi vào bờ bên kia sông Vân Vụ, một bên giả bộ như du khách nhàn nhã tản bộ, vừa quan sát bốn phía, vẫn không có nhìn thấy thân ảnh ba tên đạo sĩ kia.

Nhưng đối phương đã xuất hiện qua ở đây, lại đột nhiên rời đi, khẳng định sẽ còn trở lại.

Hắn tiếp tục đi về phía trước.

Thời gian trở lại ước chừng một nén nhang trước.

Ngoài thành kinh đô, Thập Lý đình, ba nam tử người mặc đạo bào đang ở bên trong đình thấp giọng nói chuyện, một thanh niên mặc trang phục bình thường đột nhiên đi tới.

Một tên đạo sĩ gọi Ngô Dương trong đó lập tức nhận ra người tới.

Hai người đã gặp mặt vài lần trong cung.

Hai tên đạo sĩ khác mặc dù không có gặp qua người tới, nhưng nghe Ngô Dương nói ra tên của người kia, lập tức kịp phản ứng.

Ba người đình chỉ trò chuyện, nhìn về phía thanh niên đi tới.

Ngô Dương cười lạnh một tiếng, mở miệng nói:

- Tần đại nhân, ngươi làm sao một người tới nơi này? Bệ hạ không phải ra lệnh cho ngươi đi tìm những phạm nhân kia sao?

Tần Lãng đi vào lương đình, sắc mặt bình tĩnh nhìn hắn nói:

- Phạm nhân gì?

Mặt mũi Ngô Dương tràn đầy cười lạnh nói:

- Tần đại nhân làm gì biết rõ còn cố hỏi? Đương nhiên, bệ hạ có lẽ bởi vì quan hệ với Tần đại nhân, đã tha thứ cho bọn hắn, bất quá, ít nhất cũng phải mang bọn hắn về, tự mình nói lời xin lỗi bệ hạ, không phải sao?

Tần Lãng trầm mặc một chút, nói:

- Hoàn toàn chính xác hẳn là nói lời xin lỗi cho bệ hạ.

Hai mắt Ngô Dương nhíu lại, hỏi:

- Tần đại nhân có thể tìm được bọn hắn?

Tần Lãng lắc đầu, sắc mặt ngây ngô nói:

- Người trong phủ đã đi không còn, cửa hàng cũng đóng, địa phương khác cũng không có, không biết đi nơi nào.

Trong mắt Ngô Dương lấp lóe tinh quang, nói:

- Thật sao? Làm sao bần đạo nghe nói, hôm qua là Tần đại nhân tự mình thả bọn họ ra khỏi thành? Còn nghe nói, Tần đại nhân cuối cùng lại một người đuổi theo, theo phương hướng này. Lúc ấy Tần đại nhân hẳn là đuổi kịp bọn hắn? Có phải còn nói chuyện với bọn họ hay không? Tần đại nhân đã là người nhà của bọn họ, chẳng lẽ bọn hắn không có nói cho Tần đại nhân, bọn hắn muốn đi đâu?

Tần Lãng ngẩng đầu, nhìn về phía đường lớn xa xa, nói:

- Bọn hắn không có nói cho ta.

Lập tức lại nhìn về phía hắn nói:

- Ngô đạo trưởng, các ngươi từ đâu trở về? Cũng là đang tìm người nào sao?

Ngô Dương thở dài một hơi, nói:

- Một sư huynh của chúng ta đột nhiên mất tích, chúng ta đang đi tìm hắn.

Tần Lãng nói:

- Ồ? Mất tích ở nơi nào?

Ngô Dương nhìn hắn nói:

- Không biết.

Hai người nhìn nhau một hồi.

Tần Lãng nhẹ gật đầu, nói:

- Vậy các ngươi làm việc của mình đi, ta tiếp tục đi tìm.

Nói xong, đi ra đình, đi về phía chuồng ngựa.

Ngô Dương nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, đột nhiên hỏi:

- Tần đại nhân, bệ hạ coi trọng ngươi như vậy, ngươi hẳn là sẽ không để bệ hạ thất vọng?

Tần Lãng dừng bước lại, dừng một chút, quay đầu nhìn hắn nói:

- Kẻ sĩ chết vì tri kỷ. Hoàng ân mà bệ hạ dành cho Tần Lãng ta to lớn, Tần Lãng ta tự nhiên cũng sẽ không cô phụ bệ hạ. Bệ hạ giao cho ta chuyện, cho dù xông pha khói lửa, cho dù mất đi tính mạng, ta cũng sẽ hoàn thành.

Ngô Dương lập tức nói:

- Tốt! Bệ hạ quả nhiên không có nhìn lầm Tần đại nhân! Tần đại nhân trung kiên, khiến bần đạo bội phục đến cực điểm.

Dứt lời, hắn lại chắp tay nói:

- Mời Tần đại nhân trở về, bần đạo có một chuyện muốn thương lượng.

Tần Lãng nhìn hắn vài lần, quay người trở về trong đình.

Ngô Dương chắp tay, nói:

- Ba người bần đạo sáng sớm ở trong thành đột nhiên nhận được tin tức, một sư huynh của chúng ta đột nhiên ngộ hại ở ngoài thành, hồn bài của hắn đột nhiên vỡ vụn, thần hồn cũng bị người hại chết. Cho nên chúng ta ba người lần theo vị trí đại khái đi ra, một mực tìm ở một bên sông Vân Vụ, không dám lại đi về phía trước.

Tần Lãng hỏi:

- Vì sao không dám lại đi tiếp?

Ngô Dương thở dài một hơi, nói:

- Đối diện sông Vân Vụ là địa bàn của Lăng Tiêu tông. Ngũ đại môn phái từ trước đến nay xem thường Tử Kim quan chúng ta, cho nên chúng ta không dám tùy tiện đi qua, chuẩn bị trở về lại nghĩ biện pháp.