Thân ảnh kia trần trụi một đôi chân ngọc tuyết trắng, đang ngồi trên thuyền bỏ chân xuống, vậy mà không sợ rét căm căm, đang nhẹ nhàng khuấy động lấy nước sông, nhìn thanh xuân hoạt bát.
Cách ăn mặc giống như Nguyệt tỷ tỷ, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.
Lúc này, lại có một thân ảnh yểu điệu người mặc váy xanh từ trong nước đi lên thuyền nhỏ, theo nàng cùng ngồi một chỗ, đồng dạng trần trụi một đôi chân ngọc tuyết trắng, lắc lắc ung dung khuấy động trong nước.
Hai người ngồi cùng một chỗ, tựa hồ đang trò chuyện.
Lạc Thanh Chu nhìn phía bờ sông bên kia, cẩn thận tìm một phen, cũng không nhìn thấy thân ảnh ba đạo sĩ kia.
Hắn dừng ở đằng sau một cây đại thụ, lại thần hồn xuất khiếu, bay lên giữa không trung, cẩn thận tìm tìm hai bên bờ sông một hồi, vẫn không có tìm thấy.
Đi rồi sao?
Thần hồn của hắn trở về cơ thể, mang lên mặt nạ, đổi lại y phục.
Lập tức, đi ra khỏi rừng cây, đi tới bờ sông, đưa mắt nhìn về phía hai thiếu nữ trên thuyền nhỏ.
Thánh nữ Tiên Vân các còn không có đi?
Nàng lưu lại nơi này, không phải có nhiệm vụ gì đặc biệt?
Hi vọng Long nhi không nên bị lắc lư.
Đang ở trong thời khắc mấu, bất kỳ người nào tới gần trong nhà hắn, hắn đều sẽ duy trì cảnh giác cao nhất.
- Bạch!
Hắn thả người nhảy lên, nhảy lên mặt sông, trực tiếp giẫm lên nước sông, lướt tới hai người.
Cùng lúc đó.
Ngoài thành kinh đô, Thập Lý đình, ba nam tử người mặc đạo bào đang ở bên trong đình thấp giọng nói chuyện, đột nhiên gặp một thân ảnh đi tới.
- Tần Lãng?
Một tên đạo sĩ trong đó lập tức nhận ra người đang đi tới.
Lúc chạng vạng tối.
Ánh nắng chiều đỏ đầy trời, mặt sông như lửa.
Hai mỹ thiếu nữ trên thuyền nhỏ đang đung đưa đôi bàn chân nhỏ trắng nõn đáng yêu, vỗ nhè nhẹ nước sông, nói chuyện vui vẻ hòa thuận.
Lạc Thanh Chu giẫm lên nước sông, đi lên thuyền nhỏ.
Long nhi vội vàng nói:
- Công tử, bọn hắn đi.
Bởi vì có người ngoài, nàng cũng không có nhiều lời.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, nhìn về phía Thánh nữ Tiên Vân các trước mắt.
Lưu Ly cũng đang nhìn hắn, nhìn một hồi, mở miệng nói:
- Sở sư huynh, ngươi đừng hiểu lầm. Ta tới đây không phải tới tìm ngươi, cũng không phải bởi vì chuyện thông gia. Chính là cảm thấy nhàm chán, cảm thấy phong cảnh nơi này không tệ, hơn nữa còn có Long nhi tỷ tỷ ở chỗ này, cho nên mới tới. Còn chuyện khác, không liên quan gì tới ta, ta cũng sẽ không quản.
Lạc Thanh Chu nói:
- Hôm qua Thái Khang thịnh yến, ngươi không có tham gia?
Lưu Ly nói:
- Ta đi, bất quá cảm thấy nhàm chán. Chủ yếu là Hoàng đế lúc trước muốn cưới ta, lần này còn chuyên môn phái người nói cho sư phụ ta, để cho ta đi, cho nên ta tiến cung đi dạo một vòng liền rời đi.
Lạc Thanh Chu nói:
- Làm hoàng hậu không tốt sao?
Lưu Ly nở nụ cười xinh đẹp, nói:
- Sở sư huynh, ngươi cảm thấy làm Hoàng đế được không?
Lạc Thanh Chu giật mình, nói:
- Rất tốt. Chưởng khống quyền lực thiên hạ, hưởng thụ ba ngàn giai lệ hậu cung, làm sao không tốt?
Lưu Ly cười nói:
- Chỉ sợ Sở sư huynh chỉ muốn hưởng thụ ba ngàn giai lệ hậu cung?
Lạc Thanh Chu một mặt thản nhiên nói:
- Nam nhân ai không muốn?
Lưu Ly nhíu mày nói:
- Thế nhưng lấy thực lực cùng thân phận bây giờ của Sở sư huynh, muốn hưởng thụ ba ngàn giai lệ hậu cung, cũng rất đơn giản nha.
Nàng vừa cười nói:
- Ta đã biết, Sở sư huynh sợ nương tử không đồng ý. Nếu như là Hoàng đế thì không có phiền não này, đúng hay không?
Lạc Thanh Chu nhún vai, quyết định kết thúc cái đề tài này:
- Lưu Ly cô nương, sư phụ ngươi đâu? Đang làm khách trong Lăng Tiêu tông chúng ta?
Lưu Ly nói:
- Sư phụ đi về trước, ta còn muốn ở bên ngoài du lịch một đoạn thời gian, mấy ngày nữa còn muốn đi Hoa Sơn. Đúng rồi, Sở sư huynh, ngươi bây giờ có thời gian đi theo ta không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Không có thời gian.
Lưu Ly thở dài một hơi, nói:
- Tốt, vậy ta vẫn một người đi thôi.
Nàng lại nhìn về phía Long nhi bên cạnh, hỏi:
- Long nhi tỷ tỷ, ngươi có thời gian đi theo giúp ta không?
Long nhi lắc đầu, nói:
- Ta không đi, ta muốn ở chỗ này bồi tiếp công tử.
Lưu Ly nhìn hai người một chút, cười nói:
- Ta bây giờ ở nơi này, có phải có chút dư thừa hay không? Sở sư huynh là tìm đến Long nhi tỷ tỷ?
Nói rồi đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Không cần, các ngươi trò chuyện, ta còn có việc, muốn đi phía trước nhìn.
Long nhi nhìn hắn một chút, chỉ chỉ con đường bờ bên kia.
Lạc Thanh Chu khẽ gật đầu, thân ảnh lóe lên, giẫm lên nước sông, bay về phía bờ bên kia.
Lưu Ly nhìn bóng lưng hắn đi xa, đột nhiên hỏi:
- Long nhi tỷ tỷ, Sở sư huynh hôm qua đi trong cung, có phải phát sinh mâu thuẫn với quý nhân nào đó trong cung hay không? Vừa rồi ba tên đạo sĩ kia thoạt nhìn như là người của Tử Kim quan, Tử Kim quan thế nhưng là của triều đình.