Tần nhị tiểu thư cười nói:
- Nếu như đối phương là cô nương xinh đẹp, Vi Mặc sẽ đích thân ra ngoài phân rõ. Thanh Chu ca ca yên tâm, Vi Mặc mới không có ngốc như mẫu thân, sẽ không bị lừa gạt.
Lạc Thanh Chu: - .... Ăn cơm, ăn cơm.
Tần nhị tiểu thư nhìn hắn nói:
- Thanh Chu ca ca, vị sư thúc kia của chàng hẳn phải biết chúng ta đến nơi này nhỉ? Nàng có nói qua muốn đến xem hay không?
Lạc Thanh Chu cúi đầu ăn cơm, không nói gì.
Tần nhị tiểu thư nói khẽ:
- Nếu nàng tới, Vi Mặc sẽ hảo hảo chiêu đãi. Thanh Chu ca ca yên tâm, Vi Mặc sẽ không làm nàng khó xử, càng sẽ không để chàng mất mặt. Mà Vi Mặc cũng muốn nhìn thử nàng có dáng dấp ra sao. Dù sao.... Các ngươi đã… cái kia.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nói:
- Vi Mặc, nàng thật không trách ta?
Tần nhị tiểu thư khẽ thở dài một hơi, một mặt nhận mệnh, nói:
- Trách chàng lại có thể thế nào đây? Dù sao Vi Mặc đã là nương tử của chàng, cả đời này nhất định thuộc về chàng, mà người trong nhà cũng đều sắp bị chàng tai họa hết, Vi Mặc có thể làm sao đây? Chẳng lẽ còn có thể bỏ chàng? Coi như Vi Mặc chịu hạ quyết tâm bỏ chàng, những người khác cũng không nguyện ý, mà Thanh Chu ca ca ưu tú như vậy, bên ngoài còn có quận chúa, sư thúc, sư tỷ, Long nhi cô nương các loại mắt lom lom chờ lấy. Vi Mặc có muốn hay không, muốn thì người sẽ càng nhiều hơn nữa đây. Cho nên, Vi Mặc cũng chỉ có thể nhận mệnh thôi chứ sao.
Lạc Thanh Chu gặp nàng nói vô cùng đáng thương, không khỏi có chút xấu hổ, nói:
- Vi Mặc, nàng cũng biết, vi phu cũng là thân bất do kỷ, bị buộc.....
Tần nhị tiểu thư lườm hắn một cái.
Lạc Thanh Chu ‘Khụ khụ’ một tiếng, dời đi chủ đề, nói:
- Đúng rồi Vi Mặc, sáng nay ta trở về, bên ngoài thành nhìn thấy đại ca. Hình như đại ca mới đi ra từ hẻm nhỏ Phong Diệp, đoán chừng tối hôm qua về Tần phủ.
Tần nhị tiểu thư có chút nhíu mày.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Nàng nói xem, chúng ta có cần nói cho đại ca rằng chúng ta đến nơi này hay không?
Tần nhị tiểu thư thở dài nói:
- Cha tối hôm qua có nói, tạm thời không muốn nói cho đại ca.
Lạc Thanh Chu nói:
- Thật ra ta cũng cho rằng như vậy, bất quá nhìn thấy đại ca lẻ loi trơ trọi một người lưu lạc đầu đường, ngay cả người nhà mình cũng không biết ở nơi nào, nhìn quá đáng thương.
Tần nhị tiểu thư nói khẽ:
- Chờ một chút đi, đại ca hẳn là sẽ nghĩ rõ ràng.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút nói:
- Đạo sĩ Tử Kim quan đã tìm tới đây rồi, đại ca lại một mực ở ngoại thành đi dạo mà không có ra khỏi thành. Hôm qua lúc chúng ta rời đi, đại ca thế nhưng tận mắt thấy chúng ta ra khỏi thành hướng về chỗ này.
Tần nhị tiểu thư nói:
- Thanh Chu ca ca, chàng muốn nói cái gì?
Lạc Thanh Chu nói:
- Hoàng đế có khả năng đã mệnh lệnh đại ca đi tìm chúng ta, nhưng đại ca còn đang do dự, cho nên không dám ra khỏi thành.
Tần nhị tiểu thư sáng mắt lên, nói:
- Nếu như đại ca thật đang do dự, như vậy chúng ta có hi vọng khuyên đại ca rời khỏi nơi đó.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta cũng nghĩ như vậy.
Hai người lại nói một hồi nói.
Sau khi cơm nước xong, Tần nhị tiểu thư rời khỏi tiểu viện, đi Tống Như Nguyệt nơi đó.
Lạc Thanh Chu thì trở lại thư phòng, tiếp tục phục dụng linh dịch tu luyện.
Ngọn lửa kia trong cơ thể cũng không hoàn toàn dập tắt, mấy ngày nay vận chuyển nội công tâm pháp luôn có một loại cảm giác nóng rực như lửa thiêu ngũ tạng lục phủ.
Hẳn là năng lượng của viên linh đan Nguyệt tỷ tỷ cho hắn kia còn chưa hoàn toàn sử dụng hết.
Nếu như còn có thể trong thời gian ngắn đột phá, như vậy, thì càng có nắm chắc sự kiện kia.
Sau khi hắn phục dụng linh dịch, khoanh chân ngồi ở trên giường, nhắm hai mắt lại, rất nhanh tiến vào một loại trạng thái huyền diệu.
Tiểu Điệp canh giữ ở bên ngoài gian phòng may vá quần áo.
Thu nhi cùng Châu nhi đi theo nhị tiểu thư ra ngoài.
Trong tiểu viện, yên tĩnh im ắng.
Lúc tu luyện, thời gian trôi qua rất nhanh.
Đợi Lạc Thanh Chu mở hai mắt ra, mặt trời lúc đầu treo ở chính không đã rơi xuống chân trời.
Lúc này, bảo điệp đưa tin nhận được thông báo.
Hắn lấy ra nhìn thoáng qua, là Long nhi gửi tới: 【 Công tử, có ba đạo sĩ lén lén lút lút bồi hồi tại bờ sông, thoạt nhìn như là người xấu 】
Trong mắt Lạc Thanh Chu lóe lên hàn mang, trả lời: 【 Xem kỹ bọn hắn, nếu như đi tới nơi này, lập tức nói cho ta 】
Tiểu Long Nữ: 【 Ừm, Long nhi đang ở dưới đáy nước nhìn bọn hắn đây 】
Lạc Thanh Chu thu hồi bảo điệp đưa tin, ra ngoài, lên tiếng chào Tiểu Điệp, đi ra cửa.
Hắn thuận đường nhỏ bên ngoài hàng rào, đi về bờ sông.
Chính giữa con sông, sương mù mông lung, một con thuyền nhỏ thả neo, đầu thuyền thuyền nhỏ có một thân ảnh mặc tuyết trắng váy áo đang ngồi.