Châu nhi vội vàng nói:
- Nô tỳ… nô tỳ sợ….
Lạc Thanh Chu nói: - Tiểu Bạch Hổ mà thôi, giống như ngươi (*), sạch sẽ rất đáng yêu, coi như cắn người, cũng sẽ không đau.
(* Không lông)
Châu nhi nghe vậy sững sờ, ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu xoay người nói:
- Đi thôi, trở về.
Châu nhi cứng lại tại chỗ, nhìn bóng lưng hắn, lẩm bẩm:
- Cô gia… Cô gia khen ta… đáng yêu....
Ánh mắt Lạc Thanh Chu nhìn phía bờ bên kia sông Vân Vụ.
Đạo sĩ Tử Kim quan đã truy tung tới nơi này rồi sao?
Xem ra, không thể đợi thêm nữa.
Chờ đợi thêm nữa, chờ cao thủ đối phương đều tìm tới nơi này, vậy thì phiền toái.
Trong nhà nhiều người cần bảo hộ như vậy, hắn căn bản không chú ý được hết.
Xem ra chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường, để những đạo sĩ kia đều đi gặp Diêm Vương trước.
Trong phòng rực rỡ hẳn lên.
Dãy phòng lúc trước trống không, bây giờ nhiều hơn rất nhiều đồ dùng trong nhà cùng đồ dùng hàng ngày.
Phòng ốc chỗ này mặc dù đơn sơ, nhưng diện tích rất lớn.
Ngoại trừ phòng trước mặt và nhà chính đằng sau ra, hai bên trái phải còn có một loạt phòng ốc cùng hai tòa tiểu viện u tĩnh, ở giữa thì là một tòa đình viện lộ thiên.
Đình viện rất lớn, có vườn hoa, hòn non bộ cùng một hồ sen.
Nếu trời mưa xuống, ngồi ở hai bên hành lang, hoặc dựa vào lan can màu đỏ thắm thì có thể nhìn thấy cảnh mưa trong đình.
Tại một địa phương vắng vẻ như thế, lại có một nơi ở rộng rãi hoàn hảo như thế, hoàn toàn chính xác có chút kỳ quái, không biết Lệnh Hồ sư thúc từ đâu tìm đến.
Nơi này ở dưới chân núi Lăng Tiêu tông, chủ nhân đời trước hẳn là người của Lăng Tiêu tông?
Lạc Thanh Chu quyết định đến lúc đó hỏi một chút.
Lúc đầu còn muốn hỏi nàng hao tốn bao nhiêu tiền tài, đến lúc đó trả lại cho nàng, bất quá bây giờ xem ra, hẳn là không cần.
Hắn cho nàng đã đủ nhiều.
Trong phòng bếp có người đang nhóm lửa, bên trong ống khói toả ra khói bếp lượn lờ.
Bờ sông yên lặng lại nhiều thêm một phần khí tức sinh hoạt.
Lạc Thanh Chu đi dạo một vòng trong phòng, sau đó theo cửa sau ra ngoài, đi phòng ốc đằng sau.
Trên sườn núi cách đó không xa, nhị ca đang quơ cuốc đào đất, nhạc phụ thì chắp hai tay sau lưng đứng ở một bên chỉ huy, miệng còn thỉnh thoảng mắng mấy câu.
Một bên khác có một mảnh rừng trái cây, bên trong truyền đến tiếng thiếu nữ cười nói.
Lạc Thanh Chu đi tới.
Bên trong rừng trái cây, Tần đại tiểu thư một bộ váy áo tuyết trắng mang theo rổ đang đi cùng Tần nhị tiểu thư.
Mấy tiểu nha hoàn thì đang ngắt lấy quả dại vàng óng ánh trên cây.
Dưới cây có cái ghế, Tiểu Điệp cầm cây gậy trúc trong tay, Mai nhi và Thanh nhi thì trực tiếp trèo lên trên cây.
Thu nhi cầm rổ, đứng dưới tàng cây ngửa đầu, bảo các nàng cẩn thận.
Mai nhi ở trên cây hái được một quả hồng chín mọng, ném vào trong giỏ xách Thu nhi cầm phía dưới, quả hồng lập tức ‘Ba’ một tiếng, rớt nát nhừ.
Thu nhi ‘Ai nha’ một tiếng, cười mắng nàng vài câu.
Mai nhi thì ở phía trên ha ha ha cười.
Tiểu Điệp quơ cây gậy trúc trong tay, ở trên nhánh cây gõ gõ, chỉ huy, nói:
- Thanh nhi tỷ tỷ, nơi này, nơi này.
Thanh nhi là nữ nhi của Chu quản gia, từ nhỏ tập võ, mặc dù đến nay vẫn là Võ Sinh, nhưng ở trên cây chui đến nhảy sang, thành thạo điêu luyện.
Lạc Thanh Chu tìm bốn phía một hồi cũng không nhìn thấy Hạ Thiền, đang nghi hoặc, Mai nhi trên cây nhìn thấy hắn, vội vàng hô:
- Cô gia trở về!
Một tiếng gọi để tất cả mọi người quay đầu.
Lạc Thanh Chu đành phải đi đến, nói:
- Vừa trở về, các ngươi làm sao đều ở nơi này hái quả? Quả hồng này có chát hay không?
Tần nhị tiểu thư cầm một quả từ trong giỏ xách của Tần đại tiểu thư, đưa tới trước mặt hắn, cười nói:
- Thanh Chu ca ca, chàng nếm thử, rất ngọt.
Lạc Thanh Chu tiếp nhận quả hồng, nhìn nàng một cái, lại nhìn Tần đại tiểu thư sau lưng nàng một chút, nói:
- Vừa chuyển tới, đã ở quen chưa?
Tần nhị tiểu thư vui vẻ nói
- Phong cảnh nơi này rất đẹp, tất cả mọi người rất thích, Vi Mặc đặc biệt thích nơi này.
Lập tức lại nói:
- Tỷ tỷ cũng rất thích.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía Tần đại tiểu thư, hỏi:
- Đại tiểu thư thích không?
Tần đại tiểu thư nghiêng người sang, nhìn về Thanh nhi đang ngắt quả trên cây, dung nhan tuyệt mỹ không tì vết lạnh lùng như tuyết, cũng không để ý tới hắn.
Lạc Thanh Chu cũng không để ý, hỏi:
- Nhị tiểu thư, Hạ Thiền đâu? Tại sao không thấy?
Tần nhị tiểu thư nói:
- Hẳn là đang ngủ ở trong phòng, nghe Bách Linh nói, nàng tối hôm qua một đêm cũng không có ngủ.
Lạc Thanh Chu lúc này mới nhớ tới lời Bách Linh vừa nói.
Nha đầu kia tối hôm qua vẫn đứng bên bờ sông chờ hắn, một đêm không ngủ, lúc này hẳn là buồn ngủ.