Lúc này, trên sườn núi cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng gọi của Tần Nhị ca:
- Thanh Chu, mau tới đây! Ngươi cả ngày ở nhà đọc sách, thân thể yếu đuối, mau tới rèn luyện một chút, đến giúp nhị ca đào đất!
Tần Văn Chính lập tức ở một bên miệng mắng to:
- Tiểu tử ngươi giỏi lắm mà, mới đào có một hồi đã muốn lười? Uổng công luyện tập một thân thịt cứng rắn và khí lực như trâu! Nhanh đào cho lão tử! Tay Thanh Chu người ta là tay viết chữ, ngươi đừng có ý đồ với người ta.
Tần Nhị ca lập tức căm giận nói:
- Tay này của hài nhi là tay luyện quyền, cũng không phải đào, đây cũng quá đại tài tiểu dụng đi.
- Ba!
Tần Văn Chính cầm trong tay một nhánh cây dài nhỏ, quất mấy cái lên cái mông của hắn, nổi giận mắng:
- Bớt nói nhảm! Hảo hảo đào cho lão tử! Nếu không trưa này đừng nghĩ cho ăn cơm.
- Phụ thân! Ngài sáng sớm đã đứng ở chỗ này động mồm mép, ngài cũng làm một chút.
- Còn dám già mồm với lão tử! Lão tử đánh chết ngươi!
Tần Văn Chính nâng nhánh cây trong ta, liền ‘Ba ba ba’ quất mạnh.
Tần Nhị ca đành phải cầu xin tha thứ, tiếp tục cúi đầu quơ cuốc đào đất.
Lạc Thanh Chu nhìn không đành lòng, đang muốn đi qua hỗ trợ, Tần nhị tiểu thư kéo hắn lại, cười nói:
- Thanh Chu ca ca, đừng đi qua, khí lực nhị ca nhiều không có chỗ phát tiết, buổi sáng lúc luyện công một quyền đập vỡ cối xay trong hậu viện, phụ thân đang trừng phạt huynh ấy đấy.
Lạc Thanh Chu lại nhìn thoáng qua bên kia, nói:
- Thật ra không cần trồng trọt. Trên núi rất nhiều dã thú, bên trong Vân Vụ sơn mạch đối diện còn có rất nhiều yêu thú và thảo dược, lấy thực lực của nhị ca, tùy tiện đi săn mấy con hoặc hái ít thảo dược, đã đủ mua rất nhiều lương thực.
Tần nhị tiểu thư khẽ thở dài một hơi, nói:
- Nhị ca cũng nói như vậy, bất quá phụ thân không cho hắn ra ngoài. Chúng ta vừa chuyển đến nơi này, còn chưa an toàn, cần nhị ca ở nhà bảo hộ chúng ta, dù sao chúng ta nhiều nữ tử nhu nhược như vậy.
Lạc Thanh Chu nói:
- Cũng đúng.
Hắn nhìn từng thiếu nữ nhu nhược ngây ngô trước mắt, cảm giác trên vai gánh càng ngày càng nặng.
Đạo sĩ Tử Kim quan đã có thể tìm tới nơi này, người trong triều đình khẳng định cũng có thể tìm đến.
Hắn nhất định phải mau chóng giải quyết chuyện này.
Đêm nay hắn quyết định đi vào thành, trước tiên giết một đám đạo sĩ Tử Kim quan tà ác kia lại nói.
Tần nhị tiểu thư nói khẽ:
- Thanh Chu ca ca, chàng làm sao bây giờ trở về rồi? Thái Khang thịnh yến không phải còn chưa kết thúc sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Đã kết thúc, tối hôm qua trong cung phát sinh một chút chuyện, cho nên sớm đã kết thúc.
Tần nhị tiểu thư ‘A’ một tiếng, không tiếp tục hỏi nhiều, đột nhiên lại thấp giọng nói:
- Đúng rồi Thanh Chu ca ca, tối hôm qua chúng ta tới bờ sông, có nữ hài rất đẹp tới đón tiếp chúng ta, sau đó đưa chúng ta đến nơi này. Nàng nói nàng gọi Long nhi, là muội muội của bằng hữu Thanh Chu ca ca. Thanh Chu ca ca, vị bằng hữu nào của chàng thế, không phải gọi Sở Phi Dương đó chứ?
Lạc Thanh Chu: - .....
Tần nhị tiểu thư sâu kín nhìn hắn, nói:
- Thanh Chu ca ca đến cùng có mấy hảo muội muội, có thể nói với Vi Mặc một chút không?
Lạc Thanh Chu lúng túng nhìn thoáng qua Tần đại tiểu thư sau lưng nàng, cầm tay của nàng, thấp giọng nói:
- Nhị tiểu thư, chờ ban đêm chúng ta nằm trên giường nói, hiện tại không tiện nói, đại tiểu thư ở đây.
Tần nhị tiểu thư khẽ nói:
- Thanh Chu ca ca, chàng rất sợ tỷ tỷ? Vừa hay, ta muốn nói cho tỷ tỷ, để nàng làm chủ cho ta.
Lạc Thanh Chu nắm tay nàng, thấp giọng nói:
- Nương tử đừng làm rộn, chờ ban đêm nằm trên giường, bản tướng công để ngươi hôn đủ, có được hay không?
Tần nhị tiểu thư cắn cắn môi phấn, thấp giọng nói:
- Hôn chỗ nào?
Lạc Thanh Chu ‘Khụ khụ’ một tiếng, nói nhỏ:
- Hôn chỗ nào đều có thể...
Lập tức nói:
- Nhị tiểu thư, các nàng làm việc của mình đi, ta đi xem Thiền Thiền một chút.
Nói xong, vội vàng xoay người chạy trốn.
Trở lại trong phòng gặp Châu nhi cũng cầm rổ trở về.
Trên mặt Châu nhi còn mang theo nước mắt, nhìn thấy hắn vẫn rất sợ hãi như cũ, cúi đầu, không dám nói lời nào.
Lạc Thanh Chu đưa tay vuốt vuốt đầu của nàng, nói:
- Bánh bao nhỏ, nói cho cô gia, gian phòng nhị tiểu thư ở đâu?
Châu nhi ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn.
Cô gia gọi thế nào nàng là bánh bao nhỏ? Nàng chỗ nào giống bánh bao nhỏ rồi?
Nàng không dám hỏi nhiều, chỉ chỉ tiểu viện phía bên phải.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục đùa nàng, tiến vào tiểu viện, nhìn một vòng từng gian phòng, rất mau tìm đến gian phòng của nhị tiểu thư, sau đó lấy ra giường mỹ nhân, bàn trang điểm chăn mền các loại vật phẩm từ trong nhẫn chứa đồ, bày theo vị trí cũ.