Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1889: Giết người diệt hồn (2)




Lập tức, toàn bộ thân thể hắn ‘Phanh’ một tiếng, nặng nề mà rơi đập trên mặt đất, trong miệng ‘Oa’ phun ra một ngụm lớn máu tươi.

- Oanh! Oanh! Oanh!

Không đợi hắn phát ra bất kỳ tiếng kêu thảm thiết nào, cũng không cho hắn lưu lại bất luận kỳ di ngôn gì, nắm đấm của Lạc Thanh Chu đã như mưa to gió lớn đập vào trên đầu của hắn, trong nháy mắt nện đầu hắn thành một bãi bùn nhão.

Thi thể không đầu của lão đạo sĩ nằm trong bụi cỏ, co quắp mấy lần, một mệnh ô hô.

Nhưng Lạc Thanh Chu cũng không dừng tay.

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía giữa không trung, lập tức chỉ một ngón tay, một thanh phi kiếm Hưu một tiếng bay lên giữa không trung, trong nháy mắt cắt mất đầu của một cái bóng mờ.

Cái bóng mờ kia lập tức phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, miệng oán độc thét to:

- Tiểu súc sinh, ngươi chết không yên lành! Ta chính là trưởng lão của Tử Kim quan, ngươi giết ta, cả nhà ngươi một người cũng chạy không thoát! A…

Phi kiếm lần nữa vây quanh thân thể của hắn hối hả xoay tròn một vòng, trực tiếp chém toàn bộ thần hồn của hắn thành hai đoạn.

Đang lúc thần hồn của hắn run run rẩy rẩy, vô cùng suy yếu muốn khép lại cùng một chỗ, Lạc Thanh Chu đột nhiên nhảy lên một cái, nắm tay phải ‘Tư’ một tiếng sáng lên một đường lôi điện thô to màu tím, ‘Oanh’ một quyền đánh tới, trong nháy mắt đem đánh hai nửa thần hồn suy yếu hôi phi yên diệt, biến thành hư ảo.

Đến tận đây, nhục thân cùng thần hồn tên lão đạo sĩ kia triệt để biến mất!

Lạc Thanh Chu rơi trên mặt đất, đưa tay kéo thi thể lão đạo sĩ đi vào rừng cây xa xa.

Sau khi tiến vào rừng cây, hắn tìm được một vũng bùn, ném thi thể vào, lập tức lấy ra hóa thi phấn, thả xuống trên thi thể.

- Tư…

Rất nhanh, thi thể phát ra mùi hôi thối, nhanh chóng biến thành một bãi mủ dịch, dung nhập vào bên trong vũng bùn.

Lạc Thanh Chu lại đợi một hồi, đang muốn xoay người lại xử lý vết máu khác, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía bụi cỏ bên cạnh, quát:

- Ai?

- Bạch!

Ngón tay hắn khẽ động, phi kiếm bắn nhanh mà ra, lơ lửng trên đỉnh đầu.

Lúc này, trong bụi cỏ bên cạnh, một thân ảnh run run rẩy rẩy đứng lên, há miệng run rẩy gọi:

- Cô… cô gia….

Khi Lạc Thanh Chu thấy được bộ dáng của nàng, lập tức sững sờ:

- Châu nhi….

Lúc này Châu nhi là váy cuốn ở trên lưng, quần tuột đến chỗ đùi, lộ ra bắp đùi trắng như tuyết cùng… Sạch sẽ...

Toàn thân nàng run rẩy, trong mắt ngậm lấy nước mắt, khóc nói:

- Cô… cô gia, nô tỳ… nô tỳ không có cái gì… không nhìn thấy… cái gì, cầu ngươi, cầu ngươi không muốn...

Lạc Thanh Chu cau mày nói:

- Ngươi trốn ở chỗ này làm gì?

Châu nhi khóc nói:

- Đi tiểu… Đi tiểu…

Lạc Thanh Chu đột nhiên thấy được giỏ trúc bên cạnh nàng, trong giỏ trúc có rất nhiều sơn tra (*) nhỏ màu đỏ.

( *Sơn tra là một loại quả thuộc họ hoa hồng, có nguồn gốc từ Trung Quốc. Đây là một cây thân gốc sống lâu năm, trong đông y còn là một vị thuốc rất tốt giúp hỗ trợ tiêu hóa, điều trị tiêu chảy, đầy bụng ).

Nàng hẳn là thấy ở đây có rất nhiều sơn tra, cho nên mang theo rổ đến ngắt lấy, đang lúc ngồi xuống thuận tiện, đột nhiên nhìn thấy hắn kéo lấy một bộ thi thể đẫm máu không đầu đến đây, sau đó…

Ngữ khí Lạc Thanh Chu chậm dần nói:

- Mặc quần vào, mau trở về đi thôi, nơi này có dã thú ẩn hiện, về sau một người không được đi ra.

Nói xong, hắn cầm hóa thi phấn, một bên đi về, một bên vung xóa vết máu bên trên mặt đất.

Chờ hắn đều xử lý xong tất cả vết máu, quay đầu nhìn lại, tiểu nha đầu kia đang mang theo giỏ trúc, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ cùng khiếp đảm đứng ở trong bụi cỏ cách đó không xa, ánh mắt phức tạp nhìn hắn, không dám tới gần.

Lạc Thanh Chu hô:

- Tới đây.

Toàn thân Châu nhi run lên, run run rẩy rẩy đi đi qua, khóc lóc cầu khẩn nói:

- Cô gia, đừng… Đừng giết nô tỳ… Nô tỳ thề, tuyệt không… Tuyệt không nói cho người khác biết...

Lạc Thanh Chu nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, nói:

- Đêm nay thị tẩm cho cô gia, có ý kiến gì không?

Châu nhi sửng sốt một chút, vội vàng gật đầu nói:

- Không có… Không có ý kiến… nô tỳ không có ý kiến...

Lạc Thanh Chu nhíu mày nói:

- Về sau ném phi đao, còn nói cặn bã nam, đi chết đi câu nói này không?

Châu nhi: - … Không, không nói nữa...

Lạc Thanh Chu hỏi:

- Ai là cặn bã nam?

Châu nhi run giọng nói:

- Lão… lão gia, Nhị công tử… dù sao cũng không phải, cũng không phải cô gia...

Lạc Thanh Chu thỏa mãn nhẹ gật đầu, đang muốn rời đi, đột nhiên lại nhìn nàng hỏi:

- Tối hôm qua nghe được tiếng dã thú kêu không?

Châu nhi gật đầu nói:

- Nghe, nghe được… Phu nhân nói, nói là lão hổ….

Lạc Thanh Chu nói:

- Kia là Bạch Hổ bên trong Vân Vụ sơn mạch, đến lúc đó cô gia bắt mấy con trở về, cho ngươi một con nuôi, có được hay không?