Vớ lưới dưới làn váy tuyết trắng, tiêm tú linh lung, không nhuốm bụi trần.
Lạc Thanh Chu theo sau lưng, đi tới trước giường mềm.
Tần Vi Mặc xoay người lại cười nói:
- Tỷ phu, ngồi lên đi.
Lạc Thanh Chu không có từ chối nữa, lên giường, ngồi quỳ chân, nhìn không chớp mắt:
- Nhị tiểu thư, hôm nay vẫn là nghe cố sự sao?
Tần Vi Mặc cũng đi lên, ngồi xuống.
Hai người cách một cái bàn nhỏ, ngồi đối diện nhau.
Hai con ngươi Tần Vi Mặc trong veo như nước, ôn nhu mà nhìn hắn nói:
- Tỷ phu, trước tiên có thể trò chuyện không?
Lạc Thanh Chu cúi đầu nhìn xem quân cờ trên bàn, nói:
- Nhị tiểu thư, mời nói.
Tần Vi Mặc có chút vểnh vểnh miệng, thấp giọng nói:
- Tỷ phu, Châu nhi các nàng không ở đây, ngươi ngẩng đầu, nhìn ta, được chứ?
Lạc Thanh Chu có chút xấu hổ, ngẩng đầu nhìn nàng một cái nói:
- Thế này à, Nhị tiểu thư, ta trước kể cho ngươi cố sự đi. Câu chuyện lần này so với « Tây Sương Ký » lần trước còn đặc sắc hơn một chút, Nhị tiểu thư hẳn sẽ thích.
Hai con ngươi Tần Vi Mặc sáng lên:
- Thật sao?
Dừng một chút, lại giống như nũng nịu ôn nhu nói:
- Thế nhưng tỷ phu, Vi Mặc vẫn muốn nói chuyện với ngươi trước.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, chỉ đành phải nói:
- Cái kia... Nhị tiểu thư, ta một lúc nữa còn muốn trở về đọc sách.
Tần Vi Mặc có chút nhíu nhíu mày, đành phải thấp giọng “A” một tiếng, lông mi xuống rủ xuống nói:
-Được, Vi Mặc không thể quấy nhiễu tỷ phu đọc sách. Lấy tài hoa của tỷ phu, về sau sẽ là cao trung Trạng Nguyên.
Lạc Thanh Chu không có nói thêm nữa, trực tiếp nói về cố sự:
- Nhị tiểu thư, cố sự này tên là... « Thạch Đầu Ký ».
- Thạch Đầu Ký? Danh tự thật kỳ quái.
Tần Vi Mặc chớp chớp con ngươi, hơi cảm thấy nghi hoặc.
Lạc Thanh Chu hắng giọng một cái, trực tiếp nói:
- Lại nói, thời điểm Nữ Oa luyện bổ thiên thạch tại sườn núi Đại Hoang Sơn cao rồn khoảng mười hai trượng, diện tích khoảng hai mươi bốn trượng vuông, có ba mươi sáu ngàn năm trăm lẻ một khối đá. Oa Hoàng chỉ dùng ba mươi sáu ngàn năm trăm khối, vẻn vẹn còn lại một khối không dùng, vứt bỏ trên đỉnh...
Tần Vi Mặc mở to đôi mắt đẹp, một bên an tĩnh nhìn hắn, một bên lắng nghe.
Đợi kể đến phần ba Lâm Đại Ngọc vào phủ, lần đầu gặp mặt Giả Bảo Ngọc, Lạc Thanh Chu ngừng lại, chắp tay nói:
- Nhị tiểu thư, hôm nay chỉ kể đến đây thôi, giờ đã không còn sớm, ta cũng nên trở về đi học. Cái kia... Xem ở phân lượng ta kể chuyện xưa cho Nhị tiểu thư nghe, Nhị tiểu thư có thể cố mà ăn hết chén cháo không?
Tần Vi Mặc nghe vậy ngơ ngác một chút, lúc này mới che miệng cười một tiếng, hai con ngươi thủy nộn nhìn hắn:
- Tỷ phu, nếu ngươi khuyên ta ăn cháo, cũng được, ngươi lưu lại ăn một bát với ta, được chứ? Bằng không, ta cũng sẽ không ăn.
Không đợi Lạc Thanh Chu đáp lại, Thu nhi vội vàng bưng hai bát cháo đến nói:
- Cô gia, cháo đến rồi!
Lạc Thanh Chu: - ...
Hai bát cháo thịt nạc thêm chút rau xanh đặt ở bên trên bàn nhỏ trước mặt.
Một mùi thơm do mùi gạo và mùi thịt hỗn hợp bay ra từ bên trong hai chén nhỏ.
Lạc Thanh Chu ngửi một cái, thật có chút đói bụng.
- Tỷ phu, ngươi có muốn ăn hay không?
Tần Vi Mặc mỉm cười, có chút hoạt bát mà nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu chỉ đành phải nói:
- Nhị tiểu thư nói chuyện phải giữ lời, ta ăn, Nhị tiểu thư cũng phải ăn đó.
Tần Vi Mặc cười nói:
- Đương nhiên, Vi Mặc sẽ không lừa gạt tỷ phu.
Nói rồi duỗi ra cổ tay trắng và bàn tay ngọc tuyết trắng nhỏ nhắn mềm mại, cầm lấy cái thìa, đưa tới trước mặt hắn.
Lạc Thanh Chu tiếp vào trong tay, không do dự nữa, cúi đầu xuống trực tiếp bắt đầu ăn.
Tần Vi Mặc mỉm cười nhìn, đang muốn nói chuyện, Lạc Thanh Chu đột nhiên buông xuống thìa và bát, lại nói:
- Nhị tiểu thư, ta đã ăn xong.
- ...
Tần Vi Mặc nhìn một chút cháo trong bát của hắn, bên trong nhiều cháo như vậy, thật một hạt đều không thừa...
Nàng đều còn chưa kịp nói câu nào.
- Nhị tiểu thư, quân tử nhất ngôn...
Lạc Thanh Chu chắp tay.
Tần Vi Mặc bất đắc dĩ cười nói:
- Vi Mặc cũng không phải quân tử... Bất quá tỷ phu yên tâm, Vi Mặc sẽ không lừa gạt tỷ phu, Vi Mặc sẽ ăn.
Nói rồi cầm thìa lên, cúi đầu xuống, ngụm nhỏ ngụm nhỏ bắt đầu ăn.
Lạc Thanh Chu đang muốn cáo từ, nàng lại ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên nói:
- Tỷ phu, trong chuyện xưa ngươi vừa mới kể, Lâm Đại Ngọc kia có phải căn cứ vào hình tượng Vi Mặc mà viết hay không?
Trong lòng Lạc Thanh Chu xiết chặt, vội vàng giải thích:
- Cũng không phải, nhân vật này đã sớm viết xong, lúc chưa có nhận biết Nhị tiểu thư liền viết xong.
Tần Vi Mặc ôn nhu cười một tiếng, nhìn hắn nói:
- Ừm, Vi Mặc tin tưởng tỷ phu, tỷ phu sẽ không lừa gạt một nữ tử ôn nhu mềm mại yếu ớt như dương liễu đón gió như ta đâu.
Lạc Thanh Chu: - ...
- Cái kia... Nhị tiểu thư, ngươi ăn chậm quá, ta nên trở về đi học.