Lạc Thanh Chu không có nói thêm nữa, ra khỏi cửa.
Châu nhi theo sau lưng, đỏ mắt nói thầm:
- Tiểu thư sợ cô gia lại không vào nhà, đứng ở bên ngoài không thoải mái, còn chuyên môn chuẩn bị tấm thảm phủ lên cái ghế cho cô gia... Còn chuẩn bị kỹ càng lò sưởi mình dùng ấm lò, còn có mái che, chuẩn bị cho cô gia dùng... Còn tự mình đi phòng bếp làm điểm tâm cho cô gia... Tối hôm qua, tiểu thư lại ho ra thật nhiều máu, hôm nay nên nằm ở trên giường, thế nhưng nghĩ đến cô gia sẽ đến, cho nên rất sớm đã thức dậy, chờ trong thư phòng...
Nói xong lời cuối cùng, nước mắt của tiểu nha hoàn lập tức như chuỗi trân châu bị đứt dây, ngăn không được rớt xuống.
Lạc Thanh Chu nhíu nhíu mày, yên lặng đi về phía trước.
Lúc sắp đến.
Hắn nhịn không được dừng bước, do dự một chút, quay đầu hỏi:
- Châu nhi cô nương, ta có thể hỏi một chút không? Nhị tiểu thư... Nàng bị bệnh gì?
Không khí đột nhiên an tĩnh một chút.
Châu nhi lúc đầu đã ngừng khóc, đột nhiên nước mắt lại đầy tràn hốc mắt, cắn môi một cái, nhìn hắn chằm chằm, mang theo tiếng khóc nức nở cả giận nói:
- Tiểu thư nhà ta không có bị bệnh!
Nói xong, đột nhiên nhịn không được, ô ô khóc lên.
Trong lòng Lạc Thanh Chu trầm xuống, nhìn nàng một cái, không dám hỏi nhiều nữa, yên lặng tiến vào sân nhỏ, đi vào bên trong.
Trong tay Thu nhi đang bưng một bình hoa vừa hái, đi ở dưới mái hiên, gặp hắn tới, vội vàng chạy vào nhà hưng phấn nói:
- Tiểu thư, cô gia đến rồi!
Tần Vi Mặc đang ở trong thư phòng xem sách, nghe vậy lập tức đứng lên, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra.
Lạc Thanh Chu mới vừa đi tới một nhánh mai hơi nghiêng.
Mấy ngày trước đây đến, đầu cành nhánh mai nghiêng còn tràn đầy nụ hoa, chỉ có mấy đóa mai đỏ nở rộ.
Hôm nay trên cành đã hoa vàng một mảnh, tranh nhau khoe sắc.
Cửa sổ mở ra.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tần Vi Mặc mặc một thân váy ngắn xanh nhạt, khoác áo lông chồn tuyết trắng, nhu nhu nhược nhược đứng bên cửa, nhìn hắn lộ ra ý cười dịu dàng động lòng người.
Lạc Thanh Chu cúi đầu chắp tay, nhìn không chớp mắt:
- Nhị tiểu thư.
Trong phòng này có tai mắt của vị nhạc mẫu đại nhân kia.
Nếu như hắn không có đoán sai, khẳng định là Châu nhi.
Cho nên, phải thật cẩn thận, không thể vượt lễ.
Ánh mắt Tần Vi Mặc nhu hòa nhìn chằm chằm hắn mấy lần, nói khẽ:
- Tỷ phu, bên ngoài lạnh lẽo, vào nhà nói, được chứ?
Lạc Thanh Chu đi đến dưới mái hiên, cúi đầu nói:
- Nhị tiểu thư, ta đứng ở chỗ này là được rồi. Hôm nay Nhị tiểu thư còn muốn nghe cố sự không?
Tần Vi Mặc sâu kín nhìn hắn một cái, ôn nhu nói:
- Tỷ phu, ta đã nói rõ với mẫu thân rồi, mẫu thân sẽ không trách tội, ngươi đừng sợ. Ngươi tiến vào, chúng ta ngồi trên giường nói chuyện, được không?
Lạc Thanh Chu vẫn như cũ nói:
- Không cần, ta đứng ở chỗ này rất tốt.
Tần Vi Mặc thở dài một cái, người khác không thể nghe thấy, thấp giọng nói:
- Tỷ phu mãi mãi lạnh nhạt như vậy với Vi Mặc sao?
Châu nhi đột nhiên xuất hiện ở trong viện, đỏ hồng mắt nói:
- Cô gia, tiểu thư bảo ngươi đi vào thì ngươi cứ đi vào đi, nô tỳ... Nô tỳ sẽ không đi nói cho phu nhân đâu.
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn nàng.
Không đánh đã khai?
Châu nhi đỏ mặt lên, uy hiếp nói:
- Cô gia, mau vào đi thôi, tiểu thư để ngươi đi vào, ngươi lại không đi vào, phu nhân nếu biết, mới tức giận đấy.
Thu nhi đứng trước cửa nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Cô gia, đi vào đi, trong phòng ấm áp. Ngươi cứ đứng ở bên ngoài, mở cửa sổ ra, tiểu thư cũng không chịu được.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía bộ dáng yếu đuối trong phòng.
Tần Vi Mặc có chút nhíu đôi lông mày cong vút, con ngươi như thu thuỷ sâu kín nhìn hắn, miệng nhỏ có chút vểnh lên, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, làm cho người thương tiếc, nhìn hắn chăm chú, ôn nhu cầu khẩn nói:
- Tỷ phu, vào đi...
Được thôi.
Lạc Thanh Chu không có từ chối nữa, vươn tay, giúp nàng nhẹ nhàng đóng lại cửa sổ, sau đó đi vào phòng.
Thu nhi dẫn hắn tới cửa thư phòng, thấp giọng nhắc nhở:
- Cô gia, cởi giày. Còn có, cầu cô gia giúp nô tỳ khuyên tiểu thư ăn bát cháo thịt đi, tiểu thư cả một buổi sáng nay cũng không có ăn cái gì, giữa trưa cũng chỉ ăn vài miếng điểm tâm thôi.
Lạc Thanh Chu khẽ gật đầu, cởi giày ra, giẫm lên niệm tuyết trắng mềm mại, đi vào.
- Tỷ phu.
Mặt mũi Tần Vi Mặc tràn đầy mỉm cười đón lấy, mắt ngọc mày ngài, đôi mắt trong sáng, thân thể nhỏ yếu như dương liễu, giống như cơn gió thổi qua sẽ ngã xuống.
Lạc Thanh Chu nhịn không được vươn tay, muốn đi đỡ, bất quá tay vừa vươn ra lập tức lại kịp phản ứng, vội vàng lại rụt trở về.
Tần Vi Mặc tự nhiên thấy được động tác của hắn, không khỏi mím môi một cái, ôn nhu nói:
- Cô gia, đi đến giường ngồi đi, nơi đó ấm áp hơn một chút.
Nàng ôn nhu xoay người, đi ở phía trước, lộ ra một mái tóc đen nhánh mềm mại như thác nước, cùng vòng eo nhẹ nhàng chừng một nắm tay.