Lạc Thanh Chu cúi đầu cáo từ.
Tần Vi Mặc để thìa xuống trong bát, ánh mắt sở động lòng người mà nhìn hắn:
- Tỷ phu, ngươi chừng nào thì lại tới?
Lạc Thanh Chu mập mờ suy đoán:
- Qua mấy ngày đi.
- Qua mấy ngày? Một ngày, hay là hai ngày? Hay là ba năm ngày, hay là chín mười ngày?
Tần Vi Mặc nhíu lại lông mày, bộ dáng điềm đạm đáng yêu.
Lạc Thanh Chu chỉ đành phải nói:
- Ba ngày sau đi.
Trên mặt Tần Vi Mặc lập tức lộ ra ý cười:
- Quân tử nhất ngôn...
- Tứ mã nan truy.
Lạc Thanh Chu chắp tay, cáo từ rời đi.
Tần Vi Mặc nhìn bóng lưng hắn biến mất trước cửa ra vào, run lên hồi lâu, lẩm bẩm:
- Thu nhi, thật ra... Ta không thích nghe cố sự tỷ phu vừa mới kể, ta cảm thấy... Hẳn sẽ là bi kịch. Lâm Đại Ngọc như ta, cuối cùng... Cũng sẽ biến mất sao? Thế Giả Bảo Ngọc kia...
Đúng vào lúc này, ngoài cửa sổ đột nhiên lại truyền đến giọng nói của Lạc Thanh Chu:
- Đúng rồi Nhị tiểu thư, ta quên nói cho ngươi biết, cố sự ta kể cho ngươi là tình yêu hài kịch. Còn có, Lâm Đại Ngọc không phải ngươi, nàng cũng không có xinh đẹp và khí độ như Nhị tiểu thư, nàng là quỷ hẹp hòi, so ra kém Nhị tiểu thư ngươi.
Nói xong, tiếng bước chân dần dần đi xa.
Tần Vi Mặc nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt hốt hoảng một chút, trong mắt lộ ra một vòng ý cười sáng rỡ, lẩm bẩm:
- Thu nhi, tỷ phu vừa mới khen ta đấy.
Thu nhi vội vàng chịu đựng nước mắt cười nói:
- Ừm, cô gia đang khen tiểu thư đây, cô gia khen tiểu thư xinh đẹp, còn khen tiểu thư có khí độ, cái gì Lâm Đại Ngọc, Giả Bảo Ngọc, cũng không sánh nổi tiểu thư đâu.
- Tiểu thư, ăn cháo đi, để nữa sẽ lạnh.
Thu nhi đã mang theo tiếng khóc nức nở.
Tần Vi Mặc cúi đầu nhìn cháo trong chén, lại liếc mắt nhìn cái chén không đối diện, một lần nữa cầm thìa lên, mỉm cười nói:
- Đương nhiên muốn ăn, ta đã đáp ứng tỷ phu rồi.
Ăn vài miếng, lại đột nhiên rơi lệ, thấp giọng thì thào:
- Ta muốn mỗi ngày đều nghe tỷ phu kể chuyện xưa... Không muốn có một ngày... Rốt cuộc không nhìn thấy hắn nữa...
Thu nhi Châu nhi rơi lệ theo, không dám nói lời nào.
…
Đáy hồ, thạch thất.
Sau khi ra ngoài từ chỗ Tần nhị tiểu thư nơi đó, Lạc Thanh Chu liền đi tới nơi này.
Nắm chặt thời gian, tiếp tục tu luyện.
Ban ngày hôm nay đã bị lãng phí hết hơn phân nửa.
Từ hôm nay bắt đầu, vô luận như thế nào hắn đều phải khôi phục thời gian làm việc và nghỉ ngơi như bình thường.
- Ầm!
- Ầm! Ầm! Ầm!
Mặc quần đùi, trần trụi nửa người trên.
Trong từng tiếng va chạm trầm đục, mồ hôi cùng tạp chất bị bài trừ ra từ trong lỗ chân lông, da thịt hắn trải qua thiên chuy bách luyện, càng thêm kéo căng cứng cỏi.
Hắn chỉ rèn luyện hai canh giờ.
Đã là chạng vạng tối.
- Oanh!
Tiếng quyền như sấm, mảnh đá bay loạn.
Lạc Thanh Chu lại đánh mấy lần Bôn Lôi Quyền, mới rời thạch thất.
Ở dưới đáy hồ rửa sạch thân thể, trở lại tiểu viện.
Sau khi ăn xong bữa cơm chiều Tiểu Điệp mang về.
Hắn đi đun nước nóng, đem thùng tắm chuyển vào gian phòng, sau đó lấy giọt thuốc luyện thịt cuối cùng đổ vào trong thùng tắm.
Thùng nước sạch lập tức biến thành màu xanh nhạt.
Chờ hắn ngồi trong thùng tắm, một bên vận chuyển nội công tâm pháp, một bên hấp thu xong dược thủy, lại lấy ra Giám Võ thạch, kiểm tra một lượt xem gần đây tiến triển ra sao.
Lực lượng đã từ 600 gia tăng đến 800.
Tốc độ từ 6 gia tăng đến 8.
Kháng kích đả lực cũng từ 300 gia tăng đến 500.
Tinh thần lực biến hóa càng rõ ràng, đã từ 18 gia tăng đến 25.
Xem ra gần đây luyện thể và tu luyện thần hồn đều tiến triển rất nhanh.
Các hạng số liệu đều cho thấy, hắn luyện thịt đã sắp thành công.
Không thể lười biếng, phải tiếp tục dùng kim tệ.
Đã sử dụng hết dược thủy luyện thịt.
Cho nên ngày mai hắn còn muốn đi ra ngoài một chuyến, lại mua về ba bình.
Dược thủy và linh dịch phối hợp tạo ra hiệu quả tốt như vậy, vậy hắn chắc chắn sẽ không không nỡ dùng tiền.
Chỉ cần có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện, dược thủy có đắt đi nữa đều đáng giá.
Nhất định phải tranh thủ thành công luyện thịt trước khi ăn tết.
Tắm rửa xong.
Đổi một thân quần áo sạch sẽ.
Lạc Thanh Chu trước đi đến chỗ của nhạc mẫu đại nhân nơi đó.
Mỗi đêm đều phải tái diễn những việc vặt này, không biết lúc nào mới là cuối cùng.
Ngẫu nhiên đi một lần còn chưa tính, mỗi ngày đều muốn đi, hơn nữa còn là ban đêm, luôn cảm giác có chút là lạ.
Mới vừa đi tới cửa viện, đã thấy Châu nhi từ bên trong đi ra.
Khi Lạc Thanh Chu nhìn thấy nàng, một mặt bình tĩnh.
Châu nhi nhìn thấy hắn, gương mặt đỏ lên, cuống quít càng che càng lộ giải thích:
- Cô... Cô gia, ta đưa chút đồ cho phu nhân, không phải tới... Tới...
- Không sao đâu, đến nói xấu ta cho phu nhân nghe cũng không sao.
Lạc Thanh Chu cười nhạt một tiếng, vào cửa.
Hắn làm được chính là thẳng lưng đi đến gặp Nhị tiểu thư rất quy củ, cùng Nhị tiểu thư thanh bạch, sợ cái gì?