Giống như nha đầu Bách Linh kia, nhìn lên trời thật rực rỡ, đơn thuần ngây thơ, nhu nhu nhược nhược, mỗi ngày bị hắn khi dễ cùng cưỡng hôn, kì thực quỷ tâm tư rất nhiều, nói không chừng còn là cao thủ giả heo ăn thịt hổ.
Không phải có một câu nói này à.
Thợ săn cấp cao, thường thường lấy phương thức con mồi xuất hiện.
Bách Linh nha đầu kia chỉ sợ sẽ là như vậy.
Đêm nay thăm dò, không nói chính xác là ai thăm dò ai đây.
Lạc Thanh Chu ở trong phòng nghĩ một hồi, đi ra ngoài, đi trước đến phòng bếp đốt lò sưởi.
Đợi lửa than bốc cháy lên, khi hắn đang muốn ra ngoài, ánh mắt nhìn đến hai cái ghế đẩu bên cạnh, nghĩ nghĩ, lấy tới một cái trong đó, đặt ở trước lò lửa, một cái khác thì đặt vào trong góc xa nhất.
Lúc này mới ra ngoài, ở trong tiểu viện duỗi lưng một cái, tự nhủ:
- Ngủ không được.
Nói xong, trực tiếp đi qua, mở ra cửa sân.
Ngoài cửa, thiếu nữ ôm kiếm vẫn như cũ như pho tượng không nhúc nhích đứng ở nơi đó, gặp hắn mở cửa, thân thể có chút nhích qua bên cạnh một chút, quay mặt đi chỗ khác, nhìn về phía nơi khác, lạnh lùng như băng.
- A, Hạ Thiền cô nương, ngươi làm sao đứng ở chỗ này? Có chuyện gì sao?
Đối với chuyện vừa mới phát sinh trong phòng, hắn lựa chọn lãng quên.
Hạ Thiền vẫn như cũ là gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như băng, không nói một lời.
Lạc Thanh Chu thấy sắc mặt nàng có chút tái nhợt, tránh người ra nói:
- Bên ngoài lạnh lẽo, vào nhà sưởi ấm một lát đi, lò lửa còn đang cháy.
Gặp nàng vẫn bất động như cũ, đành phải lại nói:
- Cầu ngươi...
Hai chữ này vừa nói ra khỏi miệng, thiếu nữ lập tức hừ lạnh một tiếng, lập tức xoay người, vào phòng, đi vào phòng bếp.
Lạc Thanh Chu giật giật khóe miệng, khóa cửa sân, nhìn vào phòng bếp nói:
- Hạ Thiền cô nương, ngươi sưởi ấm trước, ta đi rót cho ngươi một chén nước nóng.
Chờ hắn bưng nước nóng trở lại phòng bếp, thiếu nữ băng lãnh đã ôm kiếm, ngồi xuống trên băng ghế bên cạnh lò lửa.
Đồng thời, một cái ghế đẩu khác lúc đầu đặt ở sâu trong góc cũng đặt ở bên cạnh.
Vẫn như cũ cách nàng không xa không gần, cách vị trí người một khoảng.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, đưa tới nước nóng trong tay, nói:
- Hạ Thiền cô nương, uống nước, nóng.
Thiếu nữ quay đầu chỗ khác, không để ý tới hắn.
Lạc Thanh Chu đành phải bưng nước ngồi xuống, lại nhìn nàng một chút, hỏi:
- Đã trễ thế như vậy, làm sao còn đứng ở bên ngoài, lại ngủ không được sao?
Vẫn không có đạt được bất kỳ đáp lại nào.
Lạc Thanh Chu cũng lười lãng phí khí lực cùng tâm tư nói một mình, bưng nước, nhìn xem lửa than đỏ bừng trong lò lửa, nhớ tới chuyện tu luyện.
Trong phòng lâm vào yên tĩnh.
Chỉ có lửa than thiêu đốt ngẫu nhiên phát ra tiếng vang rất nhỏ, nghe rất rõ ràng.
Lúc nước sắp lạnh, Lạc Thanh Chu lại đưa thêm một lần:
- Hạ Thiền cô nương, uống nước đi.
Hắn không tiếp tục cầu.
Thích uống thì uống không thì thôi.
- Hạ Thiền cô nương, trời đã không còn sớm, nên trở về đi ngủ.
...
- Thân thể ngươi không thoải mái, vẫn nên mau mau trở về đi.
...
- Cái kia, ta có chút buồn ngủ, ngày mai còn phải dậy đọc sách, nếu không ngươi ngồi đây một mình, ta trước về phòng đi ngủ?
- Hừ!
Thiếu nữ rốt cục lên tiếng, quay mặt qua, hai con ngươi lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn.
Lạc Thanh Chu đành phải lại nói:
- Tốt, vậy ta lại cùng ngươi ngồi một lát.
Lần ngồi xuống chính là đến hừng đông.
Lạc Thanh Chu ngáp mấy cái.
Đêm tối thối lui, thiếu nữ rốt cục đứng dậy, lúc đi qua bên cạnh hắn, không biết vô tình hay cố ý, chân vậy mà đạp trúng băng ghế dưới mông hắn.
- Ầm!
Lạc Thanh Chu đặt mông ngồi trên mặt đất.
Lúc quay đầu nhìn lại, thiếu nữ băng lãnh đã ra khỏi phòng bếp, bước nhanh biến mất trong tiểu viện phía ngoài.
- Đây chính là báo đáp cho việc bồi tiếp nàng ngồi hai đêm sao? Lòng của phụ nữ, quả nhiên không thể nắm lấy.
- Tốt thôi, cũng có thể là trừng phạt khi khinh bạc Bách Linh.
Lạc Thanh Chu từ dưới đất bò dậy, vỗ vỗ cái mông, tắt lửa, về đến phòng đi ngủ.
Một giấc này một mực ngủ thẳng tới buổi trưa.
Cơm nước xong xuôi, đang chuẩn bị đi trong thạch thất đáy hồ tu luyện, Châu nhi giận đùng đùng xuất hiện ở cửa ra vào, nghiêm mặt nói:
- Cô gia, chuyện đáp ứng phu nhân, ngươi đã quên sao? Tiểu thư hôm nay đợi ngươi hết cả buổi sáng, ngươi thật quá phận!
Lạc Thanh Chu lúc này mới nhớ tới, hôm nay nên đi Nhị tiểu thư nơi đó.
- Thật có lỗi, tối hôm qua ta ngủ không ngon, sáng nay đậy trễ.
Lạc Thanh Chu xin lỗi, chỉ đành phải nói:
- Vậy bây giờ ta đi, có được hay không?
Châu nhi tức giận nói:
- Thân thể Tiểu thư yếu đuối, mỗi khi đến lúc này đều muốn nghỉ trưa.
Lạc Thanh Chu “A” một tiếng, đang muốn nói “Vậy quên đi”, tiểu nha hoàn lại nhìn hắn chằm chằm nói:
- Cũng bởi vì muốn chờ cô gia, tiểu thư một mực ở trong thư phòng, không chịu đi nghỉ ngơi, cô gia còn lề mề cái gì? Còn không mau đi?