Lạc Thanh Chu chắp tay cáo lui.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn bóng lưng hắn, trong mắt lấp lóe ánh sáng.
Đợi hai người đều rời đi, nàng nói với phía ngoài:
- Nguyệt Ảnh, ngươi có thể nhìn ra thực lực chân chính của hắn?
Ngoài cửa truyền đến âm thanh băng lãnh của Nguyệt Ảnh:
- Thuộc hạ không nhìn ra.
Nam Cung Hỏa Nguyệt có chút nhíu mày, hai đầu lông mày lộ ra một vẻ mặt ngưng trọng, khẽ thở dài:
- Nội tình năm đại tông môn, vốn không thể coi thường, mấy năm nay nhân tài cũng càng ngày càng nhiều. Chỉ sợ đến lúc đó, thật sẽ uy hiếp được triều đình... Cho nên, hắn muốn kéo lũng bọn hắn hoặc suy yếu ý nghĩ bọn hắn, là đúng. Chỉ là, chiêu số này lại quá mức ngu xuẩn...
Trên đường lớn bên ngoài Dao Hoa cung.
Lạc Thanh Chu cùng Lệnh Hồ Thanh Trúc hai người đang đi về chỗ ở.
Ngẫu nhiên có thủ vệ trong cung đi ngang qua, đều chỉ nhìn bọn hắn một chút cũng không hỏi nhiều.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhịn một đường, chung quy vẫn nhịn không được, hỏi:
- Trưởng công chúa đã nói gì với ngươi?
Lạc Thanh Chu nói:
- Chỉ là nói lời cảm tạ, còn có, nàng cảm thấy ta không tệ, muốn để cho ta theo nàng hỗn.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn về phía hắn nói:
- Ngươi trả lời thế nào?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta đương nhiên dứt khoát từ chối, ta bây giờ và sư thúc lăn lộn tốt như vậy, làm sao có thể đổi lại người.
Lệnh Hồ Thanh Trúc lườm hắn một cái, nói:
- Ngươi ban ngày bên trên võ đài, không phải liếm người ta à?
Lạc Thanh Chu nói sang chuyện khác:
- Sư thúc, ngươi nói Lăng Tiêu tông chúng ta về sau mãi mãi cũng sẽ không đứng đội? Nếu như những tông môn khác trước chọn đội thì sao?
Lệnh Hồ Thanh Trúc trầm mặc một chút, nói:
- Chuyện này không phải ngươi ta có thể quan tâm, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều. Về sau ở bên ngoài nói chuyện làm việc phải chú ý cẩn thận, không được cho người khác nắm được cán.
Lạc Thanh Chu đang muốn nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy bên ngoài Sùng Minh cung trước mặt có một thân ảnh đang quỳ ở nơi đó, không nhúc nhích.
Gió đêm lạnh buốt thổi qua, lá rụng xoáy xoáy rơi xuống mặt đất.
Bên trong cửa lớn vẫn như cũ đèn đuốc sáng trưng, truyền đến âm thanh vừa múa vừa hát, nâng ly cạn chén náo nhiệt, mà ngoài cửa lớn, đen kịt một màu, thân ảnh kia lẻ loi trơ trọi quỳ ở nơi đó, lộ ra băng lãnh mà thê lương.
Lệnh Hồ Thanh Trúc cũng nhìn sang.
Hai người đi đến dưới đại thụ bên cạnh, nhìn về phía người quỳ trên mặt đất.
Trên mặt Tần Lãng, xuất hiện hai vết roi đẫm máu, một vết roi từ khóe mắt xẹt qua, nhìn rất dữ tợn.
Quần áo trên lưng hắn đã vỡ vụn, lộ ra bên trong tràn đầy vết roi, máu thịt be bét.
Hắn cúi đầu quỳ ở nơi đó, không nhúc nhích, trên mặt không nhìn ra cảm xúc khác.
Lạc Thanh Chu đứng ở bên dưới đại thụ bên cạnh, ánh mắt xuyên thấu qua cửa cung Sùng Minh cung, nhìn về phía náo nhiệt bên trong, nghe tiếng nhạc bên trong, cũng không nhìn ra cảm xúc khác trên mặt.
- Kẹt kẹt…
Lúc này, cửa lớn mở ra, một tên nam tử thấp bé người mặc trang phục Cẩm Y vệ từ bên trong đi ra, vừa ra tới đã cười lạnh nói:
- Tần Lãng, ngươi còn có mặt mũi quỳ gối nơi này cầu bệ hạ khai ân? Ngươi tự mình thả những phạm nhân kia đi, cô phụ tín nhiệm của bệ hạ dành cho ngươi, nên lấy cái chết tạ tội! Nếu không phải hôm nay bệ hạ đang tiếp đãi khách khứa, không muốn ô uế tay, ngươi sớm đã bị đánh chết tươi.
Tần Lãng ngẩng đầu nhìn hắn nói:
- Đám người Tần gia ta phạm vào tội gì? Ngươi nói bọn hắn là phạm nhân, có chứng cứ?
Tên nam tử Cẩm Y vệ kia cười lạnh một tiếng, nói:
- Nếu bọn hắn không có phạm tội, vì sao muốn trong đêm cả nhà đào tẩu? Hiển nhiên có tật giật mình, nóng lòng đào mệnh! Tần Lãng, bệ hạ đối với ngươi ân trọng như núi, ngươi không đại nghĩa diệt môn cũng coi như xong, lại còn cố tình vi phạm, cố ý thả những kẻ xấu kia đi, gan to bằng trời! Bệ hạ vừa rồi đã hạ chỉ, hủy bỏ chức vụ Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ của ngươi, hiện tại ta mới thật sự là Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ. Ngươi trước quỳ ở đó, chờ ta đi bắt trở lại toàn bộ những phạm nhân Tần gia các ngươi, giải vào nhà tù, lại tới tìm ngươi tính sổ sách.
Nói xong, bước nhanh rời đi.
Tần Lãng quỳ trên mặt đất, chậm rãi nắm chặt nắm đấm, ánh mắt xuyên thấu qua khe cửa, nhìn về phía bên trong.
Lạc Thanh Chu đột nhiên đi ra từ bên dưới đại thụ, mở miệng nói:
- Tần đại nhân, ta muốn hỏi ngươi một câu, ở sâu trong trong lòng ngươi, ngươi cảm thấy người nhà quan trọng, hay cảm thấy quân quan trọng?
Tần Lãng hơi cúi đầu, không có trả lời.
Lạc Thanh Chu nói:
- Nếu như quân sai thì sao? Nếu như quân chưa hề xem ngươi chân chính như một con người? Như vậy, ngươi cảm thấy là người yêu ngươi, cho ngươi một mái nhà ấm áp quan trọng, hay cảm thấy người lạnh như băng coi ngươi chỉ là quân cờ quan trọng hơn đây?