Tần Lãng ngẩng đầu, nhìn về phía hắn nói:
- Ngươi là người tông môn, nếu có một ngày, tông môn ngươi đến thời khắc sinh tử tồn vong, mạng sống sư phụ của ngươi cũng như ngàn cân treo sợi tóc, mà đổi thành một bên, là người nhà của ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta sẽ không chút do dự trước cứu người nhà của ta.
Tần Lãng nói:
- Ngươi là người tập võ, ngươi cũng đã biết cái gì gọi là đại nghĩa?
Lạc Thanh Chu nói:
- Nếu như một người, ngay người nhà cả mình đều không thể bảo hộ, ngay cả người nhà yêu nhất của mình đều có thể từ bỏ, vậy hắn không xứng là người! Ngay cả làm người đều không xứng, lại có tư cách gì nói đến đại nghĩa?
Tần Lãng ngừng một chút nói:
- Nếu như ta không có nói sai, khi ngươi tiến vào tông môn, hẳn là ở trong tổ đường tổ sư ngươi thề thốt, thề trung với tông môn, thề có thể vì tông môn hi sinh hết thảy, đúng không?
Lạc Thanh Chu một mặt thản nhiên nói:
- Đúng, ta đích xác đã thề, nhưng thì tính sao? Ta thề là vì tiến vào tông môn tu luyện, ta tu luyện vì bảo hộ người nhà của ta. Nếu như không thể bảo hộ người nhà của ta, tại sao ta phải đi vào tu luyện? Lại tại sao ta phải thề? Ta có thể giúp tông môn làm bất cứ chuyện gì, nhưng tuyệt không bao gồm cả hi sinh người nhà của ta.
Ánh mắt Tần Lãng lộ ra vẻ khiếp sợ nhìn hắn, vẫn như cũ quật cường nói:
- Thế nhưng ngươi đã thề.
Lạc Thanh Chu cười lạnh nói:
- Lời thế chó má gì, ta mỗi ngày đều đang thề, ta phát thề không có mấy ngàn cũng có mấy trăm, coi như ta làm không được, lại như thế nào? Người khác mắng ta vong ân phụ nghĩa, mắng ta là người xấu, mắng ta không nói đạo nghĩa, lại như thế nào? Chính ta trôi qua vui vẻ, người nhà của ta qua vui vẻ, cái này đầy đủ.
- Ngươi...
- Tần đại nhân, ngươi đây không phải là đại nghĩa chó má gì cả, ngươi hoàn toàn là tự tư và vô sỉ! Muốn dùng người nhà để thành toàn thanh danh của mình, đây không phải tự tư cùng vô sỉ, thì là cái gì? Đương nhiên, từ trong lời nói vừa rồi của ngươi kia cũng có thể thấy được, Tần đại nhân còn không tính là không có thuốc nào cứu được. Tần đại nhân, ngươi vẫn ở chỗ này đón gió lạnh từ từ suy nghĩ một chút đi.
Lạc Thanh Chu nghe được bên trong truyền đến tiếng bước chân, không tiếp tục nói nhiều với hắn, lập tức cùng Lệnh Hồ Thanh Trúc rời đi.
Tần Lãng nhìn bóng lưng hắn, trong đầu tràn đầy những lời hắn vừa rồi ‘Vô sỉ’ cùng ‘Vô lại’ đang phiêu đãng.
- Sở Phi Dương, ngươi vừa rồi nói những lời kia, ta sẽ nói cho tông chủ và sư thúc tổ.
Trên đường, Lệnh Hồ Thanh Trúc lạnh lùng thốt.
Lạc Thanh Chu một mặt không có vấn đề nói:
- Tùy ngươi.
Lập tức lại nói:
- Sư thúc cứ việc đi đâm sau lưng ta, bất quá đến lúc sư thúc cần ta đâm lưng ngươi, đừng trách ta không để ý tới ngươi.
Lệnh Hồ Thanh Trúc quay đầu, nhìn về phía hắn nói:
- Ngươi đang nói cái gì?
Lạc Thanh Chu đang muốn nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía con đường phía trước.
Một thân ảnh quen thuộc đứng ở nơi đó, đang dùng gương mặt lạnh lùng nhìn hai người bọn họ.
Không khí đột nhiên yên tĩnh.
Ngay cả tiếng gió nghẹn ngào cũng biến mất không còn tăm tích. Đầu đường, bên trên gương mặt xinh đẹp mỹ lệ mà lãnh khốc, không biết là ánh trăng, hay là băng sương.
Lạc Thanh Chu vô ý thức kéo ra một chút khoảng cách với Lệnh Hồ Thanh Trúc.
- Quận chúa, sao ngươi lại tới đây?
Hắn bước nhanh tới hỏi.
Nam Cung Mỹ Kiêu đưa mắt nhìn lại nữ tử áo xanh phía sau hắn.
Lệnh Hồ Thanh Trúc đi lên trước, đi qua bên cạnh hắn, thần sắc thản nhiên nói:
- Về sớm một chút, đừng quá trễ.
Nói xong, tự mình rời đi.
Đợi nàng đi xa, Lạc Thanh Chu vừa muốn nói chuyện, Nam Cung Mỹ Kiêu bắt lại mệnh môn của hắn, cắn răng, học giọng nói vừa rồi của Lệnh Hồ Thanh Trúc:
- Về sớm một chút ngủ cùng, đừng quá chậm.
- ...
Lạc Thanh Chu: - .....
- Quận chúa, ngươi hiểu lầm, sư thúc không phải ý kia...
Gương mặt xinh đẹp của Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh đi, nắm hắn nói:
- Đi.
Thân thể Lạc Thanh Chu cứng ngắc, động tác cổ quái, đàng hoàng đi theo nàng cùng một chỗ, nói:
- Đi nơi nào?
Nam Cung Mỹ Kiêu không có trả lời, nắm hắn đi vào một cánh cửa tròn, lại xuyên qua một đầu hành lang, đi tới một vườn hoa.
Trong hoa viên, ánh trăng thanh lãnh, yên tĩnh không người. Cỏ cây xanh um tươi tốt, hòn non bộ nước chảy, thủy tạ ban công, phong cảnh rất đẹp.
Nam Cung Mỹ Kiêu mang theo hắn tiến vào trong lầu các, lúc này mới buông ra, nói:
- Phụ vương ta nói ngươi hôm nay đã đắc tội bệ hạ, ngươi và Tần gia các ngươi đều sẽ xong, để cho ta về sau cách các ngươi xa một chút, miễn cho rước họa vào thân.
Lạc Thanh Chu một mặt bình tĩnh nói:
- Vì sao quận chúa không nghe lời?