Nguyệt Ảnh mang theo hai người, tiến vào cung điện, xuyên qua hành lang, đi tới thư phòng phía sau.
Trong thư phòng, đốt ánh đèn, lò sưởi, huân hương.
Trước bàn, Trưởng công chúa một bộ váy áo hỏa hồng đang ngồi ở nơi đó, an tĩnh nhìn sách trong tay.
Nguyệt Ảnh ở ngoài cửa ra vào, nói:
- Điện hạ, Sở công tử tới.
Âm thanh của Nam Cung Hỏa Nguyệt nhàn nhạt vang lên:
- Để hắn vào đi.
Nguyệt Ảnh nhìn về phía thiếu niên sau lưng, lại nhìn về phía Lệnh Hồ Thanh Trúc bên cạnh, nói:
- Điện hạ để Sở công tử một người đi vào.
Lệnh Hồ Thanh Trúc còn muốn lên tiếng, Lạc Thanh Chu đụng đụng tay nhỏ trong tay áo của nàng, nói khẽ:
- Sư thúc, ngươi chờ ta ở bên ngoài đi.
Tay Lệnh Hồ Thanh Trúc rụt rụt, không nói gì thêm.
Lạc Thanh Chu ở ngoài cửa cởi giày, đẩy rèm châu, cúi đầu đi vào.
Sau khi đi vài bước, hắn đột nhiên lại ngẩng đầu, ánh mắt tự tin nhìn về phía ngồi thiếu nữ váy đỏ sau cái bàn.
Mà lúc này, ánh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt cũng đang nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu đi tới gần, chắp tay nói:
- Không biết điện hạ triệu tại hạ đến, có gì phân phó?
Nam Cung Hỏa Nguyệt lại an tĩnh đánh giá hắn một phen, thần sắc thản nhiên nói:
- Chuyện hôm nay, đa tạ.
Lạc Thanh Chu nói:
- Hẳn là thế.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn hắn nói:
- Vì sao hẳn là thế?
Lạc Thanh Chu nói:
- Điện hạ là thiên nữ Đại Viêm ta, được tất cả bách tính Đại Viêm ta kính yêu, há có thể để những người dã man kia làm càn cùng nhục nhã trước mặt mọi người?
Nam Cung Hỏa Nguyệt lại nhìn hắn vài lần, nâng bình trà lên, châm một chén nước trà, đẩy lên trước mặt hắn, hỏi:
- Ngươi hôm nay tới đây tham gia thịnh yến, thật không phải là vì ta mà tới?
Lạc Thanh Chu nói:
- Không phải.
Nam Cung Hỏa Nguyệt cười nhạt một tiếng bưng lên ly trà trước mặt nhấp một miếng, nói:
- Bản cung cứ nghĩ, các ngươi đều đã sớm thương lượng xong với hắn, chỉ là đang làm một tuồng kịch mà thôi.
Lạc Thanh Chu hỏi:
- Hắn là ai? Bệ hạ sao?
Nam Cung Hỏa Nguyệt không có trả lời, ánh mắt lần nữa nhìn về phía hắn, nói:
- Nói thật, bản cung không quá hiểu hành vi ban ngày của ngươi. Ngươi làm như vậy, thật sự không có mục đích khác sao? Hoặc là nói, ngươi có chuyện gì cần bản cung giúp ngươi?
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Tại hạ cũng không có mục đích khác, cũng không có chuyện gì cần điện hạ hỗ trợ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhíu mày:
- Chuyện Mỹ Kiêu thì sao?
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng, đối mặt với ánh mắt của nàng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nói:
- Theo ta được biết, ngươi và Nam Cung Mỹ Kiêu Nam Quốc quận vương phủ có quan hệ rất không tệ. Bất quá, nghe mẫu hậu nói, lần này bọn hắn đã quyết định xem nàng như công cụ hòa thân, gả đi. Có lẽ gả cho đại đệ tử phái Hoa Sơn, lại có lẽ đến Lâu Lan quốc.
Lạc Thanh Chu trầm mặc, không nói gì.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn hắn nói:
- Bản cung đã biết được quan hệ giữa ngươi cùng với nàng, bệ hạ cùng Thái hậu tự nhiên cũng biết. Nhưng bọn hắn cũng không có lựa chọn ngươi, hơn nữa còn chuẩn bị làm ra quyết định này ở ngay trước mặt ngươi, ngươi nghĩ tới nguyên nhân sao?
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Mời điện hạ giải đáp.
Nam Cung Hỏa Nguyệt dừng lại một hồi, nói:
- Bản cung nhớ kỹ, Lăng Tiêu tông các ngươi và phái Hoa Sơn có thù? Cho nên bọn hắn muốn lôi kéo một phái trong đó, nhất định phải đắc tội một cái khác.... Từ tình huống hiện tại đến xem, bọn hắn tựa hồ đã sớm quyết định tốt. Có lẽ, bọn hắn trước đó sớm có tiếp xúc với cao tầng Lăng Tiêu tông các ngươi, chỉ bất quá các ngươi đã từ chối. Bất quá, trước hôm nay, bọn hắn tựa hồ còn ôm lấy một chút hi vọng, thẳng đến khi ngươi lên trên võ đài, nói những lời kia... Một khắc này, bọn hắn có lẽ đã triệt để từ bỏ ngươi.
Lạc Thanh Chu nói:
- Điện hạ để cho ta tới, chính là vì nói cho ta những thứ này?
Nam Cung Hỏa Nguyệt trầm mặc một chút, nhìn hắn nói:
- Ngươi không có lựa chọn nào khác, cho nên, bản cung muốn hỏi một chút, ngươi nguyện ý gia nhập trận doanh của bản cung sao?
Mặt mũi Lạc Thanh Chu tràn đầy nghi ngờ nói:
- Điện hạ, tại hạ không hiểu nhiều ý của ngài? Ngài là trận doanh gì?
Nam Cung Hỏa Nguyệt cười nhạt một tiếng, nói:
- Ngươi bây giờ chỉ là một đệ tử thân truyền mà thôi, bản cung hiện tại nói với ngươi những lời này, đích thật là làm khó dễ ngươi. Bất quá tu vi của ngươi rất không tệ, nếu như có thể đi theo bản cung, tuyệt đối sẽ có một phen hành động lớn.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Tại hạ một lòng tu luyện, cũng không có ý khác.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhẹ gật đầu, nói:
- Tốt, vậy thì không nói những thứ này. Thời gian cũng không sớm, Sở công tử đi về trước nghỉ ngơi đi, ngày mai có khả năng còn có tỷ thí phải tham gia.