Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1859: Thần cản giết thần, phật cản giết phật (3)




Xe ngựa bắt đầu lăn bánh.

Người trong xe, áp sát vào cùng một chỗ, lắc lắc ung dung.

Bách Linh nhịn không được nói:

- Cô gia, ngươi cố ý nhét chung một chỗ cùng chúng ta hả, hừ, tại sao ngươi không đi phía trước nhét chung một chỗ với lão gia và Nhị công tử?

Châu nhi chen ở phía ngoài cùng, cũng thấp giọng nói:

- Đúng thế.

Lạc Thanh Chu nghiêm mặt nói:

- Ta và nương tử nhà ta ngồi chung một chỗ, có cái gì không đúng?

Bách Linh lập tức mở to hai mắt nói:

- Cô gia, ý của ngươi là nói, tất cả nơi này đều là nương tử nhà ngươi? Nhị tiểu thư, ngươi nhìn, cô gia thật tham lam.

Tần nhị tiểu thư, Thu nhi cùng Tiểu Điệp cũng nhịn không được nở nụ cười.

Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng.

Bất quá có mấy câu của nha đầu này, bầu không khí trong xe ngựa lập tức hoạt bát, vậy mà không có một chút hốt hoảng ưu sầu cùng thương cảm khi phải rời nhà.

Dù không có nhà nhưng chí ít bọn hắn đều ở cùng một chỗ, không phải sao?

Hai chiếc xe ngựa một trước một sau, lái ra khỏi hẻm nhỏ Phong Diệp, rất nhanh đến cửa thành.

Hai hàng thủ vệ đứng ở trước cửa thành, chỉ kiểm tra vào thành, đối với người ra khỏi thành, không chỉ có không có kiểm tra, còn không kiên nhẫn thúc giục bọn hắn nhanh lên ra ngoài, đừng tạo thành hỗn loạn.

Đang lúc đám người Tần gia âm thầm thở dài một hơi, xuyên qua hai hàng thủ vệ trước mặt, trên tường thành đột nhiên truyền đến một tiếng quát lạnh uy nghiêm:

- Chậm đã! Ngăn hai chiếc xe ngựa kia lại.

Vừa dứt lời, hai hàng thủ vệ lập tức khí thế hung hăng ngăn lại hai chiếc xe ngựa, mấy tên thủ vệ còn đi đến trước ngựa, rút ra đao bên hông, một bộ nhìn chằm chằm.

Trong lòng mọi người Tần gia nhất thời trầm xuống.

Lạc Thanh Chu nhẹ nhàng cầm tay Tần nhị tiểu thư, ánh mắt xuyên qua khe hở màn cửa sau lưng, nhìn về phía bên ngoài, chỗ sâu trong mắt lướt qua một đạo hàn mang, nhẹ giọng an ủi:

- Không có chuyện gì, đừng sợ.

Mặc kệ đối phương là ai, hôm nay vô luận như thế nào, hắn đều muốn đưa người ra ngoài.

Thần cản giết thần, phật cản giết phật.

- Đại nhân!

Thủ vệ vây quanh ở bên cạnh xe ngựa đều cung kính cúi đầu.

Một nam tử trung niên người mặc áo giáp, mang theo một đội binh sĩ đi tới gần, ánh mắt xem kỹ đánh giá hai chiếc xe ngựa trước mắt.

Lập tức hắn trầm mặt hỏi:

- Vì sao không kiểm tra liền cho đi?

Mặt mũi thủ vệ đội trưởng tràn đầy thấp thỏm nói:

- Người thực sự quá nhiều...

Nam tử trung niên trừng mắt liếc hắn một cái, lạnh lùng nói với phu xe của hai chiếc xe ngựa:

- Xốc màn cửa lên, chúng ta muốn kiểm tra bên trong một chút.

Đánh xe chính là Chu quản gia cùng nữ nhi của hắn Thanh nhi, nghe vậy do dự một chút, quay người kéo rèm ra.

Nam tử trung niên đi trước đến trước chiếc thứ nhất xe ngựa, nhìn thoáng qua trong xe, híp mắt nói:

- Các ngươi nhiều người, đã trễ thế như vậy, muốn đi đâu?

Tần Văn Chính chắp tay nói:

- Đại nhân, chúng ta chuẩn bị đi bến tàu, đi thuyền về Dương Châu thăm người thân.

Nam tử trung niên cau mày nói:

- Có mang theo chứng minh hộ tịch?

Tần Văn Chính lập tức nói:

- Có.

Nói rồi, móc ra văn kiện hộ tịch sớm đã chuẩn bị xong từ trong ngực, đưa tới.

Nam tử trung niên tiếp trong tay, cẩn thận lật nhìn một lần, đưa lại hắn, đưa mắt nhìn lướt qua trong xe, nói:

- Bên trong có người không quen ngồi?

Tần Văn Chính cười nói:

- Đây đều là người nhà của lão phu, nào có không quen.

Nam tử trung niên lại nhìn xe ngựa phía sau một chút, hỏi:

- Người một nhà các ngươi đều phải rời đi?

Tần Văn Chính giải thích nói:

- Cháu ruột nhà ta ở Dương Châu thành thân, vừa hay lão phu cũng muốn mang theo người nhà đi du ngoạn một đoạn thời gian, cho nên xuất động cả nhà. Đại nhân, chưa nghe nói qua không cho phép cả nhà cùng đi ra du ngoạn nha?

Nam tử trung niên lại liếc mắt nhìn người trong chiếc xe ngựa thứ hai, lạnh mặt nói:

- Ba ngày sau các ngươi có thể tùy tiện ra ngoài, mấy ngày nay không được. Phía trên có bàn giao, mấy người đơn độc có thể ra khỏi thành, một gia đình nhiều nhất ba người, các ngươi một nhà mười mấy miệng cùng rời đi, khẳng định không được. Hiện tại tất cả nội thành đều là quý nhân, ai biết các ngươi có phải hay không phạm vào vụ án gì, chuẩn bị cả nhà trốn đi? Đợi thêm hai ngày đi.

Tần Văn Chính lập tức lấy ra một bao bạc từ trong tay áo, mặt mũi tràn đầy lấy lòng đưa tới, nói:

- Đại nhân, xin tạo thuận lợi. Tiếp qua hai ngày sẽ trễ, đứa cháu kia của ta cũng đã thành thân, đến lúc đó ta làm đại bá không có đi, quá mất mặt.

Nam tử trung niên lạnh lùng nhìn thoáng qua túi trong tay hắn, nói:

- Quy củ chính là quy củ, mặc kệ ngươi có thể muộn hay không, hôm nay khẳng định không thể thả các ngươi đi ra. Trở về đi, đừng ngăn ở nơi này ảnh hưởng người khác.