- A, Thanh Chu ca ca, chàng làm sao sớm như vậy đã trở lại rồi?
Tần nhị tiểu thư gặp hắn trở về, trên mặt lộ ra một vẻ kinh ngạc, bất quá khi nhìn đến sắc mặt của hắn, lông mày đột nhiên nhăn.
Tần đại tiểu thư vẫn như cũ mặt không gợn sóng, đang an tĩnh xem sách.
Lạc Thanh Chu nghiêm túc nói:
- Nhị tiểu thư, đại tiểu thư, trở về thu thập một chút đồ đạc. Nhạc phụ đại nhân cùng nhạc mẫu đại nhân lập tức sẽ khóa cửa hàng trở về, chúng ta lập tức ra khỏi thành.
Vừa nghe lời này, Tần nhị tiểu thư cũng không hỏi nhiều cái gì, lập tức đứng dậy nói:
- Thanh Chu ca ca, Vi Mặc đều thu thập xong những thứ quan trọng, trực tiếp cầm là được. Bất quá những sách kia của chàng...
- Sách thì bỏ đi.
Lạc Thanh Chu nói xong, trực tiếp vào trong nhà, nói:
- Nhị tiểu thư, nàng trước bồi đại tiểu thư đi thu thập, ta lại đi trong phòng nhìn.
Tần nhị tiểu thư đáp ứng một tiếng, được Thu nhi cùng Châu nhi nâng đỡ, đi theo đại tiểu thư ra cửa, đến Linh Thiền Nguyệt cung.
Lạc Thanh Chu vào phòng, trực tiếp thu hết tất cả mọi thứ trong phòng vào trong nhẫn chứa đồ.
Lúc này, Tiểu Điệp đi vào, nói:
- Công tử, chúng ta muốn đi sao?
- Đúng thế.
Lạc Thanh Chu lại nhìn trong phòng một hồi, trực tiếp thu hết bàn trang điểm, giường mềm, giường mỹ nhân, bồn tắm rửa, tủ đựng quần áo, bình phong các loại của Tần nhị tiểu vào trong nhẫn chứa đồ.
Dù sao không gian trong nhẫn chứa đồ rất lớn, tùy tiện bỏ vào.
Toàn bộ đồ phòng trong nháy mắt bị chuyển không còn thứ gì.
- Tiểu Điệp, đi, tới gian phòng của ngươi.
Tiểu Điệp vội vàng xoay người đi gian phòng của mình, nói:
- Công tử, nô tỳ chỉ cần quần áo, cái khác có thể không cần.
Lạc Thanh Chu trước giúp nàng thu quần áo, lại giúp nàng thu hết ga giường chăn mền đệm, công cụ may vá quần áo, vật liệu trên bàn trang điểm, cùng mấy thứ trong ngăn kéo.
- Tiểu Điệp, ngươi đi giúp Thu nhi cùng Châu nhi thu thập một chút, ta đi Trích Tiên cư một chuyến.
Lạc Thanh Chu phân phó một tiếng, đi thẳng ra cửa, đến Trích Tiên cư.
Trích Tiên cư không có vật liệu gì quan trọng, nhưng chăn mền cái bàn, đều vì lại rất nhiều ký ức khoái hoạt tốt đẹp giữa hắn và Thiền Thiền cùng Tiểu Điệp, nhất định phải mang đi.
Chờ hắn thu thập xong, lúc ra cửa, nghĩ nghĩ, lại hướng về Linh Thiền Nguyệt cung.
Không biết đồ đạc của đại tiểu thư các nàng nhiều hay không, đặc biệt là Bách Linh, nhiều thuốc như vậy, nàng vứt bỏ được sao?
Ai ngờ hắn vừa đến cửa ra vào Linh Thiền Nguyệt cung, mấy người đã đi ra từ trong nhà, mà trên tay của các nàng không có thứ gì.
Lạc Thanh Chu nghi ngờ nói:
- Đồ đâu?
Tần nhị tiểu thư nói khẽ:
- Hạ Thiền nơi đó có một cái cái ví nhỏ, là không gian trữ vật, vật liệu đều chứa ở bên trong đây.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu kinh ngạc nhìn về phía thiếu nữ đi theo phía sau nhất.
Nàng có túi trữ vật, sao hắn lại không biết?
Trên người nàng có vật liệu gì, hắn là rõ ràng nhất?
Bất quá lúc này, hắn không có thời gian hỏi nhiều, nói:
- Đi thôi, chúng ta đi phía trước nhìn nhạc phụ nhạc mẫu trở về chưa.
Lại qua ước chừng một chén trà, Tần Văn Chính cùng Tống Như Nguyệt mang theo Tần Xuyên, vội vàng mà về.
Tần Xuyên nói:
- Ta không có tìm được đại ca, không biết đi nơi nào.
Nói xong, hắn đi đằng sau thu dọn đồ đạc.
Vàng bạc châu báu trong phủ, vật liệu quý giá đều chứa vào trong túi đựng đồ của hắn.
Rất nhanh, tất cả mọi người đều thu thập xong đồ đạc.
Từ trên xuống dưới, hết thảy mười bốn nhân khẩu, đều tụ tập bên trong tiền viện.
Tần Văn Chính cũng không nói nói nhảm chia tiền giải thể, có thể đi theo hắn từ Mạc Thành một đường bôn ba đến kinh đô, tự nhiên đều là hạ nhân trung thành tuyệt đối không nguyện ý rời đi.
Cho nên hắn chỉ nói mấy câu đơn giản, liền mang theo đám người xuất phát.
Ngoài cửa có hết thảy hai chiếc xe ngựa, vì che giấu tai mắt người, trong xe đều đặt vào một chút vải vóc.
Hắn thường xuyên ra khỏi thành mua vải bố, cho nên có thể rất nhẹ nhàng ra khỏi thành.
Mà lúc này nội thành cùng ngoại thành kín người hết chỗ, thủ vệ ước gì có người nhanh ra ngoài, cũng giảm bớt một chút áp lực cho bọn hắn.
Lạc Thanh Chu vịn Tần nhị tiểu thư, lên một chiếc xe ngựa cuối cùng.
Tiểu Điệp, Thu nhi cùng Châu nhi cũng theo sau.
Đại tiểu thư, Hạ Thiền, Bách Linh cũng đều lên chiếc xe ngựa này.
Mặc dù có chút chen chúc, nhưng cũng đủ ngồi.
Lạc Thanh Chu kỳ quái mà hỏi thăm:
- Không phải còn có một người gọi tiểu Đào sao? Tại sao không có thấy?
Tần nhị tiểu thư nói khẽ:
- Nghe mẫu thân nói, tiểu Đào mấy ngày trước đây bị thân thích ở kinh đô đón đi, hẳn là sẽ ở nơi đó một đoạn thời gian, chắc nàng tương đối an toàn.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, không tiếp tục hỏi nhiều.