Nụ cười trên mặt Tần Văn Chính, dần dần thu lại.
Chu quản gia đánh xe ở phía trước, chậm rãi nắm chắc dây cương trong tay, ánh mắt nhìn về phía cửa thành trước mặt.
- Làm sao? Lỗ tai điếc sao? Bản quan bảo các ngươi trở về.
Nam tử trung niên lập tức tay cầm chuôi đao bên hông phẫn nộ quát.
Nhưng hai chiếc xe ngựa vẫn như cũ đậu ở chỗ đó, không nhúc nhích, Chu quản gia cùng nữ nhi của hắn Thanh nhi đều nắm chặt dây cương cùng roi da trong tay.
Bầu không khí đột nhiên trở nên ngưng kết.
- Bang!
Nam tử trung niên lập tức rút ra đao bên hông, mặt mũi tràn đầy âm trầm phẫn nộ quát:
- Đều đi xuống cho ta.
Lúc này, thủ vệ vây quanh ở hai bên cùng binh sĩ đi theo phía sau hắn đều rút ra vũ khí bên hông.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí cửa thành ngưng trọng, đằng đằng sát khí.
Những người ra vào thành cuống quít cách xa nơi này.
Tần Văn Chính nắm chặt nắm đấm, nhìn Tần Xuyên bên cạnh một chút, đang muốn nói chuyện, con đường bên cạnh đột nhiên truyền đến một đạo âm thanh quen thuộc:
- Xảy ra chuyện gì?
Lập tức, một nam tử thanh niên người mặc Kỳ Lân phục, eo treo kim đao, mang theo hơn mười tên Cẩm Y vệ cưỡi ngựa đi tới.
Thủ tướng cửa thành nhìn người tới, lập tức thu đao chắp tay nói:
- Chỉ huy sứ đại nhân, người một nhà này muốn cưỡng ép ra khỏi thành, thuộc hạ hoài nghi bọn hắn có khả năng phạm vào chuyện gì ở trong thành, nóng lòng chạy trốn, cho nên thuộc hạ đang muốn ngăn bọn họ lại.
Tần Lãng cưỡi ngựa cao to, mang theo Cẩm Y vệ, đi tới gần, ánh mắt nhìn về phía người trong hai chiếc xe ngựa, nhíu mày.
Lấy nhãn lực của hắn, tự nhiên ở chỗ rất xa đã thấy được.
Mà người chen ở trong xe ngựa cũng đang an tĩnh nhìn hắn, đều không nói gì.
Bầu không khí quỷ dị trầm mặc.
Tần Lãng đột nhiên quay đầu, nhìn về phía tên thủ tướng kia nói:
- Ta biết bọn hắn, để bọn hắn ra ngoài đi.
Thủ tướng nghe vậy, một mặt khó xử:
- Đại nhân, phía trên đã phân phó...
- Xảy ra chuyện, hết thảy hậu quả do ta gánh chịu.
Tần Lãng đột nhiên giận tái mặt nói.
Thủ tướng nghe xong lời này, lại biết được không đắc tội nổi những Cẩm Y vệ này, đành phải khoát tay nói:
- Thả bọn họ ra ngoài.
Những thủ vệ cùng binh sĩ vây quanh xe ngựa lập tức thu hồi vũ khí, thối lui.
Tần Lãng nhìn từng khuôn mặt quen thuộc trong xe ngựa, từ đầu đến cuối, ngồi ở trên ngựa, một câu cũng chưa hề nói.
- Đi!
Trong xe, Tần Văn Chính trầm giọng nói một câu, đóng lại màn cửa.
- Giá!
Hai chiếc xe ngựa một trước một sau, chạy ra khỏi cửa thành.
Trong xe, ẩn ẩn truyền đến tiếng khóc của Tống Như Nguyệt.
Tần Lãng cưỡi ngựa, ngừng một hồi tại cửa thành, đột nhiên phân phó thủ hạ sau lưng:
- Các ngươi đi trước thành nam, chờ một lúc ta sẽ đi tìm các ngươi.
- Vâng, đại nhân.
Hơn mười người Cẩm Y vệ lập tức rời đi.
- Giá!
Tần Lãng cưỡi ngựa, nhanh chóng chạy ra khỏi thành.
Chỗ hai dặm ngoài thành, hai chiếc xe ngựa đang đậu ở đó, tựa hồ đang chờ hắn.
Ánh mắt Tần Lãng phức tạp nhìn thoáng qua, thúc ngựa chạy tới.
Người trong hai chiếc xe ngựa đều đã đi xuống, đứng tại giao lộ nhìn hắn.
Tần Lãng ghìm chặt ngựa, đứng cách đó không xa, cũng lại không tới gần.
Tần Xuyên nói:
- Đại ca, Hoàng đế muốn giết chúng ta, ngươi và ta cùng đi đi. Lại không đi, sẽ không kịp.
Tần Lãng trầm mặc một chút, lắc đầu, nói:
- Các ngươi đi thôi, ta không đi. Mặc dù ta không biết xảy ra chuyện gì, nhưng ta biết, các ngươi hẳn là có lý do nhất định phải rời đi, mà ta, cũng có lý do không thể rời đi. Ta là Cẩm Y vệ, ta còn có rất nhiều bản án không có hoàn thành, đây là trách nhiệm của ta.
Tần Văn Chính cả giận nói:
- Trách nhiệm của ngươi chính là bảo hộ cái nhà này, chính là tận hiếu! Ngươi ngu trung như vậy, ngươi xứng đáng ai? Ngu xuẩn.
Tống Như Nguyệt cũng khóc nói:
- Lãng nhi, cùng đi với chúng ta thôi, Hoàng đế sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Tần Lãng nhìn hai người nói:
- Phụ thân, mẫu thân, thiên hạ này là thiên hạ của Đại Viêm, là thiên hạ của bệ hạ, chúng ta có thể đi tới chỗ nào?
Nói đến đây, ánh mắt của hắn kiên định nói:
- Cho nên, hài nhi không thể đi. Hài nhi sẽ đi hỏi tâm ý bệ hạ rõ ràng, nếu như các ngươi thật phạm sai lầm, hài nhi nhất định sẽ lấy công chuộc tội cho các ngươi, để bệ hạ tha thứ các ngươi. Nếu như bệ hạ không nguyện ý tha thứ, vậy để hài nhi gánh tội cho các ngươi. Hài nhi là trưởng tử Tần gia, đây là trách nhiệm của hài nhi.
- Ngươi mẹ nó chính là một con lừa ngốc! Vừa ngu xuẩn lại bướng bỉnh.
Tần Văn Chính nhịn không được chửi ầm lên.
Tần Lãng nhìn về phía Tần Xuyên nói:
- Nhị đệ, chiếu cố thật tốt phụ thân cùng mẫu thân.
Lại nhìn về phía Lạc Thanh Chu ở một bên, nói:
- Thanh Chu, chiếu cố Vi Mặc các nàng thật tốt, trong nhà liền dựa vào các ngươi.