- Vu thị tinh di thần hãi, hốt yên tư tán. Phủ tắc vị sát, ngưỡng dĩ thù quan. Đổ nhất mĩ nhân, lập vu cung tiền…
- Kỳ hình dã, bạch y nhược tuyết, quần cư như điệp, phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long. Vinh diệu thu cúc, hoa mậu xuân tùng. Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt, phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết. Viễn nhi vọng chi, kiểu nhược thái dương thăng triêu hà; bách nhi sát chi, chước nhược phù cừ xuất lục ba.
( Ta từng nằm mộng, lỡ vào địa huyệt, nhìn hết âm u, nếm tận ấm lạnh, một ngày kia, chợt lên chín tầng trời... )
( Giật mình không thôi, chợt nghĩ sẽ tán loạn ở chỗ này. Cúi thì không hay biết, ngửa nhìn xem khác biệt. Thấy một mỹ nhân, đứng ở trước cửa cung … )
( Hình dáng của nàng, Nhẹ nhàng như chim hồng bay, Uyển chuyển như rồng lượn. Rực rỡ như cúc mùa thu, Tươi rạng như tùng mùa xuân.
Phảng phất như mặt trăng bị mây nhẹ che lấp, Phiêu diêu như tuyết bị gió thổi cuốn lên. Từ xa ngắm nhìn, trắng như ráng mặt trời lên trong sương sớm, Tới gần nhìn kỹ, rực rỡ như hoa sen lên khỏi dòng nước trong.)
Đoạn này vừa ra, toàn bộ đại điện lập tức lặng ngắt như tờ.
Mấy tên văn nhân tài tử càng nín thở ngưng thần.
Hàn Lâm viện Lý Chiêu, thậm chí một bên nghe, một bên mặt mũi tràn đầy kích động dùng ngón tay viết trên bàn nhớ kỹ, giống như muốn khắc vào trong óc của mình....
Mà khi Lạc Thanh Chu đọc lên câu kia ‘Áo trắng như tuyết’, ánh trăng trong mắt Bách Linh càng thêm sáng tỏ.
Nam Cung Mỹ Kiêu ở một bên thì dùng ánh mắt u oán nhìn hắn, nắm đấm trong tay áo chậm rãi nắm chặt.
Mà Lệnh Hồ Thanh Trúc một bộ áo xanh đối diện thì dùng ánh mắt phức tạp có chút cúi đầu, trong tai vẫn nghe như cũ, suy nghĩ nhưng lại không biết bay tới nơi đâu.
- Thể tấn phi bằng, phiêu hốt nhược thần. Lăng ba vi bộ, la miệt sinh trần. Động vô thường tắc, nhược nguy nhược an; tiến chỉ nan kì, nhược vãng nhược hoàn. Chuyển miện lưu tinh, quang nhuận ngọc nhan. Hàm từ vị thổ, khí nhược u lan. Hoa dung a na, lệnh ngã vong xan…
( Phiêu dật như thần. Đạp sóng bước từng bước nhỏ, Từ áo rơi ra những bụi nước. Những cử động không giống người thường, như nguy như an.
Tiến hay dừng khôn lường được, như đi như lại. Con mắt di chuyển,
Ánh mắt như nhuốm vẻ ngọc. Ngậm lời mà chưa thốt ra, Hơi thở như hương lan. Dung mạo nhu mì, Khiến ta tới bữa quên ăn…)
Khi Lạc Thanh Chu dừng lại tiếng đọc, toàn bộ đại điện vẫn yên tĩnh im ắng như cũ.
Giờ này khắc này, đám người tựa hồ vẫn đắm chìm bên trong hình tượng đặc sắc tuyệt luân mà hắn vừa rồi miêu tả kia, trong óc của bọn hắn đều là thân ảnh của mỹ nhân nhi đẹp như tiên nữ kia, vung đi không được.
- Tình huống như thế nào?
Lúc này, Cách Lôi hoàn toàn không nghe hiểu đột nhiên hô to phá vỡ trầm mặc.
Sau đó hắn quay đầu, nhìn về phía Tô Đồ sau lưng, nói:
- Tiểu tử này viết rất tốt sao?
Tô Đồ lúc này mới chậm rãi lấy lại tinh thần, lại sửng sốt một chút, mới gật đầu nói:
- Vô cùng tốt.
Hắn đã không tìm thấy có bài nào khác miêu tả về mỹ nhân có thể vượt qua được bài phú này, chắc chắn nó sẽ trở thành tác phẩm xuất sắc tuyệt thế lưu truyền thiên cổ.
Cách Lôi lập tức nhíu mày, nói:
- Ngươi có thể thắng được hắn không?
Tô Đồ lập tức cúi đầu xuống, mặt mũi tràn đầy xấu hổ nói:
- Tác phẩm của thuộc hạ, so sánh với hắn, như cặn bã so quỳnh tương, như ánh nến so ánh trăng, không có một tơ một hào khả năng so sánh. Điện hạ, ván này, chúng ta thua….
Cách Lôi sửng sốt một chút, sắc mặt lập tức âm trầm, thấp giọng mắng:
- Phế vật!
Tô Đồ cúi đầu, lấy dũng khí nói:
- Điện hạ, người này tài trí hơn người, văn thải che trời, chúng ta vẫn là… vẫn là nhận thua đi.....
- Ngươi!
Cách Lôi trừng lớn hai mắt, nâng bàn tay lên muốn cho hắn một bàn tay, lại nghĩ tới nơi này cũng không phải địa bàn của mình, còn có người quốc gia khác nhìn, đành phải nhẫn nại xuống, lại cắn răng mắng một tiếng:
- Phế vật! Đệ nhất tài tử chó má cái gì, ngay cả người ta tùy tiện đưa ra một tên thư sinh cũng không sánh bằng, ngươi làm bản vương tử mất hết mặt mũi.
Tô Đồ xoay người cúi đầu, không nói một lời, trong đầu vẫn như cũ ông ông tác hưởng, đang không tự chủ được tưởng tượng lấy thân ảnh áo trắng như tuyết, bồng bềnh như tiên kia.
- Diệu! Tuyệt diệu! Tuyệt không thể tả! Diệu đến điên mất! Quá đặc sắc!
Lúc này, vương tử Cao Tề quốc vô cùng kích động vỗ tay, đỏ bừng cả khuôn mặt đứng lên từ trên chỗ ngồi, đi tới lui ở phía trước miệng một mực lặp lại đọc đoạn văn tự vừa rồi, càng đọc càng hưng phấn, thoạt nhìn như điên cuồng hơn. Hàn Lâm viện Lý Chiêu đồng dạng cũng đắm chìm bên trong thế giới của mình, ngón tay động động trên bàn, miệng thì tự lẩm bẩm.