Vừa nghe lời này, trong đại điện an tĩnh một cái chớp mắt.
Nam Cung Dương cười nói:
- Rất tốt. Nam nữ hoan ái, vốn là nhân chi thường tình, xưa nay văn nhân thậm chí đế vương, đều từng dùng cái này viết ra không ít bài thơ. Cho nên cái đề tài này của Cách Lôi vương tử, cũng rất thích hợp.
Cách Lôi nghe xong, lập tức quay đầu, nhìn về phía Tô Đồ sau lưng, lạnh mặt nói:
- Không có vấn đề chứ?
Tô Đồ thấp giọng nói:
- Thuộc hạ đã có nghĩ sẵn trong đầu.
Trong lòng Cách Lôi vui mừng, quay đầu lại, nhìn về phía những người khác nói:
- Tốt, cứ lấy « Mỹ nhân » làm đề, lần này, các ngươi trước.
Chúng văn nhân lập tức bắt đầu nhăn đầu lông mày, suy tư.
Lấy ‘Mỹ nhân’ làm đề, thi từ ca phú, đều có thể thi triển, đối với mấy tài tử đỉnh cấp mà nói, tự nhiên không phải việc khó, nhưng đang ở phía trên triều đình, trước mắt bao người, lại có Thái hậu cùng Trưởng công chúa ở sau màn nghe, tác phẩm tự nhiên không thể quá mức tùy tiện cùng lỗ mãng, nhất định phải hảo hảo châm chước cùng rèn luyện một phen, miễn làm trò cười cho người ta không nói, còn mạo phạm đến quý nhân.
Nam Cung Dương giơ ly rượu lên, cười nói:
- Đến, chúng ta uống rượu và dùng bữa trước, chờ bọn hắn là được.
Mọi người ở bên ngoài đứng hơn nửa ngày, bụng đói sớm đã kêu vang, nghe vậy đều bưng chén rượu lên uống, sau đó cúi đầu ăn thức ăn tinh xảo trên bàn.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ ngồi bên cạnh Đoan vương gia, trong tay nắm lấy một cái móng heo, đang say sưa ngon lành gặm, gặm mấy cái, lại quay đầu, phồng má nhìn về phía thiếu niên sau lưng, miệng mơ hồ không rõ mà nói:
- Lạc Thanh Chu, đói không? Có cần tới cắn một miếng?
Nói xong, mở ra miệng nhỏ, ra hiệu hắn tới đón. Đoan vương gia ở một bên lập tức sửa cái đầu của nàng lại.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ gặm mấy cái, liền không có hứng thú, nhét móng heo trong tay vào trong bát Đoan vương gia, nói:
- Phụ vương, người gặm.
Đoan vương gia không chỉ có không chê, còn cười rạng rỡ mà nói:
- Nữ nhi ngoan, đối với phụ vương thật tốt.
Ai ngờ hắn đang muốn đưa tay đi lấy, Nam Cung Tiểu Nhuỵ đột nhiên lại cướp đi, đặt ở trong bát của mình, liếc qua hắn nói:
- Người nghĩ hay lắm! Phía trên có nước miếng của ta, chỉ có phu quân sau này của ta mới có thể ăn, hừ.
Dứt lời, không có lại để ý tới hắn, lại gặm gà quay.
Đoan vương gia cười hắc hắc, vẫn như cũ cười theo, cũng không tức giận, chỉ là thừa dịp nàng cúi đầu ăn, quay đầu nhìn về phía sau lưng, thấp giọng quát:
- Tiểu tử, ngươi đứng xa một chút cho ta.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, lui về phía sau mấy bước.
Lấy ‘Mỹ nhân’ làm đề, hắn tự nhiên sớm có nghĩ sẵn trong đầu, mà trong đầu trước tiên vậy mà không tự chủ được nổi lên dáng người cùng bộ dáng tuyệt thế vô song của Tần đại tiểu thư.
Còn nhớ kỹ lần đầu tiên nhìn thấy Tần đại tiểu thư, chèo thuyền du ngoạn trong hồ, sóng nước dập dờn, một bộ váy trắng, như Thiên Tiên hạ phàm…
Một màn kia bây giờ suy nghĩ lại, vẫn như cũ rõ mồn một trước mắt, vô cùng rõ ràng, làm trong lòng hắn lay động.
Ngay lúc hắn phát ngốc, Bách Linh đang đứng sau lưng Nam Cung Mỹ Kiêu đang an tĩnh nhìn hắn, trong con ngươi thanh tịnh thâm thúy giống như có ánh trăng đang lóe lên.
Đúng vào lúc này, Nam Cung Dương đột nhiên mở miệng nói:
- Lạc khanh, lần này, ngươi làm trước.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, lấy lại tinh thần, nhìn về phía hắn, chắp tay nói:
- Vâng, bệ hạ.
Nam Cung Dương cười nói:
- Ngươi đã có nghĩ sẵn trong đầu?
Lạc Thanh Chu đáp.
- Đã có.
Nam Cung Dương cười cười, nói:
- Đọc đi.
Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút.
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều nhìn về hắn.
Cách Lôi lập tức cười lạnh nói:
- Nếu ngươi lần này lại làm loại thi từ không vận luật kia, bản vương tử cũng sẽ không lại nhận thua.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía hắn nói:
- Văn này của tại hạ cũng không phải thi từ, mà là một bài phú ngắn.
Cách Lôi sửng sốt một chút, nói:
- Cái gì gọi là phú ngắn?
Lúc này, Tô Đồ phía sau hắn thấp giọng nói:
- Đây là một thể loại rất cổ lão ở nơi này của bọn hắn, tương tự thơ tự do hay văn xuôi của Ba Đán quốc, chú ý từ ngữ trau chuốt vận luật, nhiều từ phép lại đối ngẫu chỉnh tề tạo thành câu nói, chỉ có thể đọc diễn cảm, không hạn chế….
- Được rồi được rồi! Bản vương tử đã biết.
Cách Lôi nghe không rõ, không kiên nhẫn ngắt lời hắn, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn đối diện nói:
- Ngươi đọc.
Trong đại điện lập tức yên lặng lại.
Phía sau bức rèm che, thân ảnh một bộ váy đỏ cũng đang an tĩnh nhìn bên ngoài.
Bên ngoài đại điện, âm thanh huyên náo cũng bởi vì trong điện yên tĩnh mà dần dần trở nên lặng ngắt như tờ.
Lập tức, một âm thanh vang lên.
- Dư tằng nhập mộng, ngộ nhập đích huyệt, khán tẫn âm ám, thường tẫn lãnh noãn, hữu triêu nhất nhật, hốt thượng cửu thiên.