Mấy tên Giang Nam tài tử cùng Ngọc Kinh tài tử lúc này cũng đều bị bài phú ngắn hoa lệ mà đặc sắc này làm cho tin phục, mặt mũi tràn đầy dư vị.
Ngay cả Đoan vương gia cũng không nhịn được vỗ án tán dương.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ ngồi bên cạnh hắn thì vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Cái gì đó, không phải là một cái đại sắc lang nhìn thấy mỹ nữ, chảy nước bọt, thốt ra mấy lời cảm khái như một con cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao, xem từng người các ngươi bị hù kìa.
Đoan vương gia nghe vậy sững sờ, nhíu mày tỉ mỉ nghĩ lại, thật đúng là chuyện như vậy, lập tức vỗ đùi, khen:
- Vẫn là nhà khuê nữ ta thiên tài.
Trong đại điện lập tức có chút hỗn loạn.
Lúc này, vương tử Lâu Lan quốc đột nhiên chắp tay nói:
- Lạc công tử, mỹ nhân nhi được miêu tả bên trong thiên văn chương này thật là ngươi thấy trong mộng, hay là ngươi tùy ý tưởng tượng?
Lạc Thanh Chu dừng một chút, chắp tay đáp:
- Trong mộng nhìn thấy.
Vừa nghe lời này, trên mặt chúng văn nhân đều lộ ra biểu lộ hâm mộ ghen tỵ.
Mỹ nhân tuyệt thế như vậy, cho dù có thể gặp được trong mộng một lần, đời này đã đủ.
Lúc này, tông chủ Tiên Vân các La Thường đột nhiên mở miệng nói:
- Mỹ nhân nhi bực này, ta ngược lại gặp qua một người.
Vừa nghe lời này, mọi người đều kinh động, ánh mắt nhìn sang.
Vương tử Cao Tề quốc lập tức vô cùng kích động nói:
- La tông chủ, người thực sự từng gặp? Gặp qua ở nơi nào? Là ai?
Lạc Thanh Chu cũng đưa mắt nhìn sang.
La Thường dừng một chút, mặt mũi tràn đầy đắc ý nói:
- Thánh nữ Tiên Vân các ta chính là giống như miêu tả bên trong bài phú của Lạc công tử.
Lạc Thanh Chu: - ...
Đám người nghe vậy, đều bán tín bán nghi.
Khi những người khác còn muốn hỏi thăm, Nam Cung Dương đột nhiên cười nói:
- Một thiên văn chương hư cấu mà thôi, mọi người làm gì coi là thật. Cho dù thế gian này có mỹ nhân nhi tuyệt thế vô song như vậy, cũng không phải ở nhân gian này, mà là trên Tiên cung. Tốt, Lạc khanh đã đọc xong, những người khác thì sao?
Trong điện trầm mặc một chút.
Vương tử Cao Tề quốc cùng Lâu Lan quốc trực tiếp nhận thua, tâm phục khẩu phục.
Vương tử Ba Đán quốc cùng Bắc Thương quốc nói mấy câu với tài tử phía sau, cũng là sắc mặt khó coi nhận thua.
Như vậy, cũng không cần lại phải so.
Nam Cung Dương nhìn về phía thiếu niên dưới đài, cười nói:
- Xem ra, hoàng tỷ nhà ta không cần ra đây gặp khách. Lạc khanh, công lao của ngươi to lớn không thôi. Muốn hoàng tỷ ban thưởng ngươi như thế nào, cứ việc nói, hoàng tỷ ở phía sau đang nghe đây.
Lạc Thanh Chu nhìn hắn một cái, nhìn về phía sau rèm che, chắp tay cúi đầu nói:
- Hi vọng điện hạ không quên sơ tâm.
Phía sau rèm che trầm mặc mấy tức.
Lập tức, hồng ảnh kia chậm rãi đứng lên, thản nhiên nói:
- Lạc công tử, ngươi đã thắng, vậy vào đi. Bản cung cùng ngươi uống vài chén ở vườn hoa phía sau, thuận tiện trò chuyện.
Vừa nghe lời này, mấy người Cách Lôi trong đại điện lập tức ghen tỵ đỏ mắt.
Nam Cung Dương trên long ỷ vẫn không nói gì, trên mặt vẫn như cũ duy trì ý cười, ánh mắt nhìn thiếu niên dưới đài, không nói gì.
Lạc Thanh Chu cũng không do dự, đi thẳng tới buồng trong trước mắt bao người.
Khóe mắt Nam Cung Dương lập tức co quắp.
Tay đẩy rèm mềm, khoan thai đi vào.
Lạc Thanh Chu cúi đầu đo vào, nhìn dưới mặt đất không chớp mắt. Trong đại điện, yên tĩnh im ắng.
Nụ cười trên mặt Nam Cung Dương Trên long ỷ tựa hồ đã bảo trì không nổi.
Buồng trong truyền đến âm thanh Lạc Thanh Chu hành lễ với Thái hậu.
Thái hậu nói:
- Đi thôi.
Lập tức lại hô với bên ngoài:
- Uyển nhi, ngươi cùng đi theo hầu hạ.
- Vâng, Thái hậu.
Trường Tôn Uyển Nhi cũng vội vàng đi theo.
Một lát sau.
Trong đại điện lần nữa khôi phục không khí náo nhiệt, giống như vừa rồi cái gì cũng không có xảy ra.
Trong hậu hoa viên.
Cây xanh râm mát, hòn non bộ nước chảy, hoa tươi nở rộ, muôn hồng nghìn tía.
Trong lương đình ao nước vờn quanh.
Nam Cung Hỏa Nguyệt một bộ váy áo đỏ hồng ngồi xuống trước bàn đá, đưa tay nói:
- Tiên sinh, mời.
Lạc Thanh Chu ngồi xuống đối diện bàn đá.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nâng bình trà lên, tự mình châm một chén trà, hai tay dâng, đưa tới trước mặt hắn, nói khẽ:
- Tiên sinh, đa tạ.
Lạc Thanh Chu tiếp nhận chén trà nói:
- Nên thế.
Trường Tôn Uyển Nhi đứng tại lan can ngoài đình, đưa mắt nhìn cá vàng đang bơi qua bơi lại trong hồ, không biết đang nghĩ ngợi cái gì.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lại nâng bình trà lên, cũng đổ một chén nước trà cho mình, trầm mặc một chút nói:
- Tiên sinh quá vọng động rồi.
Lạc Thanh Chu uống một hớp nước trà, bình tĩnh nói:
- Kẻ sĩ chết vì tri kỷ. Điện hạ chưa hề bởi vì thân phận con thứ và người ở rể của ta mà xem nhẹ ta, lại mấy lần cứu ta và Tần gia trong lúc nguy nan, ta lại có thể nào trơ mắt nhìn điện hạ chịu nhục.