Nam Cung Cẩm cười cười, nói:
- Không thấy được coi như xong, chờ một lúc lại để cho bọn hắn tìm một chút là được.
Lúc này, mấy cung nữ và thái giám đã bắt đầu tìm kiếm ở mấy địa phương khác.
Không bao lâu.
Cửa tròn đột nhiên có một đám người đi tới.
Lý Quý the thé giọng hỏi:
- Thế tử điện hạ, đã tìm được mật tín chưa?
Nam Cung Cẩm nhìn về phía bọn hắn, lắc đầu nói:
- Còn không có tìm thấy, ta vừa rồi cũng đã hỏi Lạc tiên sinh, hắn cũng nói không nhìn thấy.
Lý Quý nghi ngờ nói:
- Thật sự kỳ quái, thế tử điện hạ trước đó ở hành lang hẳn là không có rơi? Sao lại tới ngự hoa viên thì mật tín đã không thấy tăm hơi? Chẳng lẽ rơi vào trong nước rồi?
Nam Cung Cẩm nhìn về phía hồ nước phía dưới, nói:
- Nếu như rơi vào trong nước, tự nhiên sẽ nổi lên ở phía trên mặt nước, lá thư này thế nhưng dùng vật liệu đặc thù chế tác thành.
Nói xong, hắn lập tức đi ra lương đình, cung kính chào:
- Bái kiến Thái hậu, bệ hạ, Trưởng công chúa.
Thái hậu cau mày, đưa mắt nhìn bốn phía một chút, sau đó nhìn về phía thiếu niên trong lương đình.
Lạc Thanh Chu cũng đi ra ngoài, cúi đầu thăm viếng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn hắn một cái, đột nhiên mở miệng nói:
- Lạc tiên sinh, ngươi thật không có nhìn thấy lá thư này sao?
Ánh mắt mọi người đều nhìn về thiếu niên sau lưng Nam Cung Cẩm.
Lạc Thanh Chu cúi đầu cung kính nói:
- Tại hạ một mực đợi ở bên trong đình, hoàn toàn chính xác cũng không nhìn thấy.
Nam Cung Hỏa Nguyệt trầm mặc một chút, nói:
- Ngươi trước kiểm tra trên người của ngươi, nói không chừng ngươi đã quên, nếu thật sự nhặt được, cũng nhanh lấy ra đi, người không biết không có tội.
Nam Cung Dương nhìn nàng một cái, khóe miệng bỗng nhúc nhích.
Lạc Thanh Chu vẫn như cũ cúi đầu, cung kính đáp:
- Tại hạ cũng không nhặt được, nếu điện hạ không tin, tại hạ có thể thề.
Nam Cung Hỏa Nguyệt có chút nhíu nhíu mày, còn muốn lên tiếng, Nam Cung Cẩm ở một bên đột nhiên nói:
- Thề thì không cần, ta đến lục soát một cái đi. Lạc tiên sinh chớ trách, lá thư bị rơi này là mật tín do biên cảnh đưa tới, can hệ trọng đại, không thể sơ suất.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, không nói gì.
Nam Cung Cẩm sáng mắt lên, cười nói:
- Lạc tiên sinh, làm sao? Là không dám để cho ta soát người hay có nguyên nhân khác?
Tay ngọc trong tay áo Nam Cung Hỏa Nguyệt chậm rãi nắm chặt.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Thế tử điện hạ, mới vừa tới ngự hoa viên, cũng không chỉ có một mình tại hạ?
Trên mặt Nam Cung Cẩm lộ ra một tia cười lạnh, nói:
- Yên tâm đi, người mới vừa tới nơi này, ngoại trừ Lạc tiên sinh ra, còn có ta, còn có Lý công công, còn có hai cung nữ. Chờ một lúc, đều sẽ điều tra, một tên cũng sẽ không buông tha.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, trên mặt vẫn như cũ lộ ra một tia chần chờ.
Hắn càng như vậy, ánh mắt đám người nhìn về phía hắn càng thêm hoài nghi.
Nam Cung Hỏa Nguyệt đang muốn nói chuyện, hắn đột nhiên nói:
- Thế tử điện hạ, muốn soát người, có thể tìm nữ tử đến lục soát không? Tại hạ từ nhỏ đã sợ bị nam tử đụng thân thể, phổ thông va chạm còn chưa tính, nếu như muốn sờ toàn thân trên dưới, tại hạ thực sự chịu không được.
Vừa nghe lời này, đám người: - ...
Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên mở miệng nói:
- Nguyệt Ảnh, ngươi đi lục soát.
Ai ngờ nàng vừa dứt lời, Nam Cung Dương ở một bên đột nhiên cười nói:
- Hoàng tỷ, không cần làm phiền người của ngươi, nơi này nhiều cung nữ như vậy, để các nàng làm là được. Dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, không thể để cho Nguyệt Ảnh cô nương khó xử.
Nam Cung Hỏa Nguyệt híp híp con ngươi, không nói gì thêm.
Lúc này, Thái hậu đột nhiên mở miệng nói:
- Uyển nhi, ngươi đi lục soát đi.
Trường Tôn Uyển Nhi đứng ở sau lưng nàng cúi đầu đáp ứng.
Nam Cung Dương nhìn nàng một cái, không nói gì thêm.
- Chờ một chút.
Trường Tôn Uyển Nhi đang muốn tiến lên, Nam Cung Cẩm đột nhiên lấy ra một khối ngọc bài, cười nói:
- Cũng không phiền đến Uyển nhi cô nương, bên trên phong thư này có phù tự đặc thù, chỉ cần nó tới gần ngọc bài trong tay của ta trong vòng một thước, liền sẽ sinh ra phản ứng.
Trường Tôn Uyển Nhi dừng bước lại, nói khẽ:
- Thế tử chuẩn bị ngược lại rất đầy đủ.
Nam Cung Cẩm cười nói:
- Dù sao cũng là mật tín do biên cảnh truyền đến, việc quan hệ đến đại sự quốc gia, tự nhiên muốn chuẩn bị đầy đủ một chút.
Nói rồi, cầm ngọc thạch, tới bên cạnh thiếu niên, mặt tươi cười nói:
- Lạc tiên sinh, đắc tội.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía thiếu niên mặc một bộ nho bào, ôn tồn lễ độ kia.
Ánh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt bình tĩnh, trên mặt xinh đẹp mà uy nghiêm cũng không gợn sóng gì, chỉ là năm ngón tay trong tay áo rộng lớn đang nắm thật chặt.