Cái này rõ ràng vu oan giá họa, người ở chỗ này, ai không nhìn ra?
Cho dù hắn căn bản cũng không có nhìn thấy phong mật tín kia, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, phong mật tín kia cũng sẽ xuất hiện ở trên người hắn.
Hắn là một người đọc sách văn nhược, coi như thông minh, lại thế nào phòng được võ giả giá họa?
Nam Cung Cẩm nắm ngọc bài trong tay, tới gần cổ Lạc Thanh Chu, bắt đầu kiểm tra từ cổ áo, chậm rãi dạo qua một vòng quanh người hắn, sau đó, lại chậm rãi di động xuống dưới.
Khóe miệng Lý Quý đứng ở cách đó không xa lộ ra ý cười gằn, trong lòng nói thầm:
- Tiểu tạp chủng, nhìn ngươi hôm nay còn như thế nào phách lối! Chờ một lúc ngươi sẽ khóc!
Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm khối ngọc bài trong tay Nam Cung Cẩm.
Thế nhưng, khi Nam Cung Cẩm dùng nó kiểm tra từ đầu đến cuối toàn bộ thân thể của hắn, khối ngọc bài trong tay vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Chuyện gì xảy ra?
Hắn sửng sốt một chút, ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc, lập tức cầm ngọc bài, lại từ chân đến đầu, một lần nữa cẩn thận kiểm tra một lần.
Nhưng, ngọc bài trong tay vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Không có khả năng.
Hắn nhìn ngọc bài trong tay, sững sờ tại chỗ.
Chẳng lẽ ngọc bài xảy ra vấn đề?
Khóe miệng Lý Quý đang cười lạnh cũng đột nhiên cứng ngắc.
Trong mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt lộ ra một tia kinh ngạc, năm ngón tay trong tay áo chậm rãi buông ra, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn thân ảnh vẫn như cũ đang rất bình tĩnh kia.
Lúc này, Lạc Thanh Chu đột nhiên mở miệng nói:
- Thế tử điện hạ, nếu không, lại để cho Uyển nhi cô nương lục soát một chút thân thể ta đi, như thế này thì ngài yên tâm hơn một chút.
Nam Cung Cẩm lập tức có chút đâm lao phải theo lao, trên mặt lộ ra một tia khó xử.
Ai ngờ lúc này, Lý Quý đột nhiên mở miệng nói:
- Lạc công tử, để nô tài tới lục soát đi? Nô tài không phải nam nhân, hẳn là sẽ không để ngài khó chịu.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu bình tĩnh nhìn về phía hắn.
Lúc này, Thái hậu cũng mở miệng nói:
- Lạc khanh, cứ để Lý Quý lục soát một cái đi, cũng tiện trả lại trong sạch cho ngươi.
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Thái hậu đã mở miệng, Lý công công, mời tới.
Lý Quý lập tức đi tới, đứng ở trước người hắn, trực tiếp đưa tay thò vào trong ngực của hắn.
- Ba!
Ai ngờ đúng vào lúc này, Lạc Thanh Chu đột nhiên quất một bạt tai vào trên người hắn, nổi giận nói:
- Ngươi làm cái gì? Tay vươn vào trong quần áo của ta vò loạn cái gì?
Lý Quý khẽ run rẩy, rút nắm tay trở về, vừa muốn mở miệng giải thích, hắn lại đột nhiên nâng bàn tay lên, ‘Ba’ một tiếng quất vào trên mặt hắn, cả giận nói:
- Thái hậu để ngươi lục soát người ta, không phải để ngươi đến nhục nhã ta.
Lập tức trợn mắt tròn xoe, toàn thân phát run nói:
- Lạc Thanh Chu ta đường đường tám thước nam nhi, người đọc sách băng thanh ngọc khiết, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, một thân chỉ hiến quân cùng nước, bây giờ bị một tên thái giám sờ soạng còn chưa tính, lại còn bị hắn nhục nhã ở trước mặt Thánh thượng cùng Thái hậu! Như thế vô cùng nhục nhã, để cho ta còn mặt mũi nào gặp lại người đọc sách trong thiên hạ.
- Thiên chuỳ vạn kích xuất thâm san, Liệt hoả phần thiêu nhược đẳng nhàn.
Phấn thân toái cốt toàn bất cố, Yếu lưu thanh bạch tại nhân gian(*)! Thịt nát xương tan, còn có thể lưu thân thể trong sạch, Lạc Thanh Chu ta hôm nay, lại có sợ gì.
(*Vịnh đá vôi – Vu Khiêm:
Trải qua ngàn vạn rìu búa đập nện lấy ra khỏi rừng sâu,
Lửa hừng hực thiêu đốt cũng coi chuyện bình thường như thế.
Cho dù tan xương nát thịt làm sao sợ hãi,
Chỉ vì đem một mảnh thanh bạch trường lưu nhân gian.)
Dứt lời, trực tiếp chạy tới bên cạnh lan can, thả người nhảy lên, muốn nhảy xuống hồ nước phía ngoài.
Mau phái người cản ta.
Trong lòng hắn nói thầm.
Đám người gặp một màn này, sắc mặt đều thay đổi.
Đúng vào lúc này, một dải lụa đỏ đột nhiên bay ra từ trong tay Trường Tôn Uyển Nhi, lập tức quấn lấy thân thể hắn, trực tiếp kéo hắn lại.
Trường Tôn Uyển Nhi cuống quít đỡ hắn nói:
- Lạc công tử, không thể như này! Thân thể tóc da đều thuộc về phụ mẫu, có thể nào như thế phí hoài bản thân mình.
Lạc ‘Xém chết’ giờ phút này đã biến thành một văn nhân sắt thép vì trong sạch cùng khí tiết mà xúc động chịu chết, dõng dạc mà nói:
- Lạc mỗ học hành gian khổ hơn mười năm, chỉ vì một ngày kia vì quân phân ưu, vì nước hi sinh! Ai ngờ hôm nay lại bị người vu khống trong sạch, lại bị một tên thái giám nhục nhã, thân là người đọc sách, Lạc mỗ về sau ra ngoài còn có mặt mũi nào gặp những người khác? Không bằng chết cho sạch sẽ.
Trường Tôn Uyển Nhi ôm chặt hắn, lần nữa nhẹ giọng thuyết phục.
Lúc này, Lý Quý đã bị hù sắc mặt trắng bệch, miệng còn muốn giải thích, Nam Cung Dương đột nhiên đi tới, ‘Phanh’ một cước đá vào trên người hắn, phẫn nộ quát: