Lý Quý gặp một màn này, trong lòng lập tức vui mừng, lập tức tránh né, qua mấy giây, lại ngẩng đầu nhìn vào bên trong đình.
Lúc này, Lạc Thanh Chu đã ngồi trở lại trên băng ghế đá.
Lý Quý không nhìn thấy bên trong, lại đợi một hồi, lập tức đi ra bên ngoài.
Lúc này, Nam Cung Cẩm đang đứng ở bên ngoài hành lang chờ đợi.
Lý Quý bước nhanh đi tới, mặt mũi tràn đầy hưng phấn, thấp giọng nói:
- Điện hạ, hẳn là xong rồi! Tiểu tử kia phát hiện lá thư trên mặt đất, không biết đã nhặt lên hay chưa.
Trong mắt Nam Cung Cẩm lộ ra một tia âm lệ, cười lạnh nói:
- Nếu hắn nhặt lên, vậy không có người có thể cứu hắn. Nếu hắn làm như không thấy, chờ một lúc ta tự sẽ tìm chuyện với hắn, để cho ngươi tát hắn mấy cái. Lý Quý, chờ một lúc ngươi dùng sức đánh là được, xảy ra chuyện gì, có bản thế tử chịu trách nhiệm!
Lý Quý nghe vậy mừng rỡ, kích động không thôi nói:
- Đa tạ thế tử điện hạ!
Nam Cung Cẩm lại nói:
- Đi, gọi thêm mấy tên thái giám cùng cung nữ tới làm chứng, chờ một lúc nếu hắn không lấy ra, ngươi lập tức đi thông báo bệ hạ.
Lý Quý đáp ứng một tiếng, quay người rời đi.
Nam Cung Cẩm đi trước một bước tới chỗ cửa tròn chỗ hậu hoa viên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía thân ảnh bên trong lương đình.
Cùng lúc đó.
Trưởng công chúa cùng Thái hậu đang ở cùng một chỗ, đi tới tẩm cung Hoàng đế, chuẩn bị cùng hắn đi Kim Loan điện tế trời cảm ân cùng cầu phúc.
Không bao lâu, Lý Quý đã mang theo bốn năm tên thái giám cùng cung nữ, đi tới sau lưng Nam Cung Cẩm.
Nam Cung Cẩm quay đầu nhìn bọn hắn một chút, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc nói:
- Bản thế tử có một phong thư rơi ở bên trong vườn hoa này, các ngươi giúp đỡ tìm một chút.
Những thái giám và cung nữ kia nghe thế, lập tức cung kính đáp ứng.
Nam Cung Cẩm cùng Lý Quý nhìn nhau, đi vào cửa tròn, một bên tìm kiếm bụi cỏ trái phải ven đường, vừa đi về phía lương đình.
Khi hai người đi tới gần lương đình, nhìn về phía dưới bàn đá bên trong đình, trước đó còn có lá thư rơi xuống, giờ phút này đã biến mất không thấy gì nữa.
Lý Quý mừng rỡ trong lòng.
Hai mắt Nam Cung Cẩm nhíu lại, đi vào lương đình, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhìn về phía thiếu niên ở trước mắt, chờ đợi lựa chọn của hắn.
Nếu như hắn lấy ra, trả lại hắn, tội chết tự nhiên không có, nhưng vẫn sẽ bị đánh.
Mà nếu như hắn vụng trộm cất giấu, không lấy ra, vậy không có người nào có thể cứu được hắn cùng cả nhà Tần gia hắn.
Bên trong lương đình trầm mặc mấy giây.
Hắn cũng không có lấy ra.
Khóe miệng Nam Cung Cẩm, đột nhiên lộ ra nụ cười lạnh.
Lúc này, Lý Quý lập tức bước nhanh rời đi, bước đi như bay.
Hắn chạy nhanh xuyên qua hành lang, lảo đảo chạy vào trong phòng, sợ xanh mặt lại nói:
- Bệ hạ! Bệ hạ! Không xong.
Trong phòng, Hoàng đế Nam Cung Dương mặc long bào lộng lẫy, đang nói chuyện cùng Thái hậu và Trưởng công chúa, nghe vậy lập tức nổi giận nói:
- Vội cái gì? Không thấy được Thái hậu cùng hoàng tỷ ở chỗ này sao?
Lý Quý lập tức ‘Phù phù’ một tiếng, quỳ trên mặt đất, dập đầu nói:
- Thái hậu, Trưởng công chúa điện hạ, là nô tài lỗ mãng, nô tài đáng chết, nô tài đáng chết.
Thái hậu nhíu mày nói:
- Tiểu Quý tử, chuyện gì bối rối như thế?
Lý Quý vội vàng nói:
- Thái hậu, bệ hạ, vừa rồi Thái Vương thế tử chờ ở bên ngoài nhàm chán, liền mời Lạc công tử đi ngự hoa viên tâm sự thi từ, ai ngờ Thái Vương thế tử đột nhiên không tìm thấy mật tín, thế tử điện hạ tìm thật lâu trong ngự hoa viên cũng không có tìm được...
Thái hậu hỏi:
- Mật tín gì?
Lý Quý ngẩng đầu, nhìn Trưởng công chúa một chút, do dự một hồi, nói:
- Là từ quân đội biên cảnh truyền đến...
Vừa nghe lời này, sắc mặt Thái hậu đột biến, lập tức nói:
- Đi, cùng đi nhìn xem. Ngươi lập tức gọi thêm hạ nhân phía ngoài, cùng đi tìm kiếm.
Nam Cung Dương vội vàng nói:
- Mẫu hậu, không cần phải gấp, đã rơi ở trong hoa viên phía sau, tự nhiên có thể tìm được. Quá nhiều người ngược lại không tốt, nếu có người cố ý lấy đi, vậy thì phiền toái.
Thái hậu nghe vậy gật đầu nói:
- Bệ hạ nói đúng, chúng ta đi trước xem một chút.
Nam Cung Dương gặp Trưởng công chúa vẫn như cũ ngồi ở chỗ đó uống trà, vội vàng nói:
- Hoàng tỷ, cùng đi chứ, Lạc khanh cũng ở đó.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn hắn một cái, còn chưa nói chuyện, Thái hậu đã lôi kéo nàng nói:
- Đi thôi, Hỏa Nguyệt, cùng đi nhìn xem.
Mà lúc này, ngự hoa viên trong lương đình.
Trầm mặc một hồi, Nam Cung Cẩm đột nhiên mở miệng hỏi:
- Lạc tiên sinh, ngươi vừa rồi có nhặt được thứ gì hay không?
Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình, cung kính nói:
- Thế tử điện hạ có cái gì rơi xuống sao? Tại hạ vừa rồi một mực ở bên trong lương đình, cũng không nhìn thấy.