Trên mặt Nam Cung Cẩm lộ ra ý cười, nói:
- Lý Quý, ngươi lui xuống trước đi, ta và Lạc tiên sinh trò chuyện một chút.
Lý Quý lập tức cúi đầu lui ra.
Nam Cung Cẩm đưa tay mời nói:
- Lạc tiên sinh, mời đến ngồi xuống nói chuyện.
Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:
- Tại hạ đứng đây là được.
Nam Cung Cẩm cười nói:
- Như vậy sao được, vừa rồi ta từ nơi Thái hậu nghe nói Thái hậu khen không dứt miệng về tài hoa của tiên sinh, bệ hạ cũng sủng ái tiên sinh có thừa. Còn nghe nói, ngay cả Trưởng công chúa đều rất tôn kính tiên sinh, Nam Cung Cẩm ta cũng không dám lãnh đạm.
Nói, lần nữa mời:
- Tiên sinh, mời ngồi.
Lạc Thanh Chu không có chối từ, cúi đầu đi vào.
Nam Cung Cẩm đi trước ngồi xuống, cười nói:
- Tiên sinh mời ngồi.
Lúc này, hai tên cung nữ đi tới, châm trà cho hai người, lập tức lui xuống.
Lạc Thanh Chu lúc này mới chậm rãi ngồi xuống.
Nam Cung Cẩm nhìn hắn nói:
- Tiên sinh có lòng tin với kỳ thi mùa xuân sang năm?
Lạc Thanh Chu nói:
- Còn đang trong quá trình chuẩn bị. Phải chăng có lòng tin hay không, tại hạ cũng không dám nói.
Nam Cung Cẩm cười nói:
- Ngay cả Thái hậu và bệ hạ đều tán thán tài hoa của tiên sinh, cao trung kỳ thi mùa xuân sang năm, khẳng định không có bất kỳ huyền niệm gì. Đúng rồi, không biết tiên sinh cảm thấy Yêu tộc thế nào?
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Tại hạ một mực ở nhà đọc sách, không để ý đến chuyện bên ngoài. Chỉ biết Yêu tộc chiếm thành trì Đại Viêm ta, tội ác tày trời, sớm muộn sẽ bị quân đội Đại Viêm ta tru diệt.
Trong mắt Nam Cung Cẩm lóe lên tinh quang, thở dài một hơi nói:
- Lúc đầu Trưởng công chúa đi biên cảnh, lấy tài hoa quân sự của Trưởng công chúa, khẳng định có thể tru diệt đám Yêu tộc kia, đáng tiếc, Trưởng công chúa không biết nguyên nhân gì, vậy mà không có động thủ. Hiện tại Trưởng công chúa lại đột nhiên về kinh đô, quân đội biên cảnh đều giao cho phụ vương ta trông coi. Ai, nghe nói Yêu tộc lại có rất nhiều viện quân tới, phụ vương ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đang lúc nói chuyện, Lý Quý đột nhiên vội vàng chạy đến hô:
- Thế tử điện hạ, phía trước có người tìm ngài, ngài đi qua một chút.
Nam Cung Cẩm nghe vậy, chậm rãi đứng lên, nói:
- Lạc tiên sinh ngồi tạm một hồi, ta đi một chút liền về. Khoảng cách Thái Khang thịnh yến còn sớm, tiên sinh không cần phải gấp, chờ một lúc ta còn muốn thỉnh giáo với tiên sinh một chút thi từ.
Lạc Thanh Chu đứng dậy chắp tay nói:
- Điện hạ đi trước là được.
Nam Cung Cẩm nhẹ gật đầu, lập tức đi theo sau lưng Lý Quý bước nhanh rời đi.
Đợi hai người đi ra phía sau cửa tròn, Lạc Thanh Chu liếc qua chỗ ngồi hắn vừa rồi ngồi, trên mặt đất có rơi một phong thư.
Hắn xoay người, chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía hồ nước bên ngoài lan can.
Trong hồ nước, cá vàng cá đỏ ló đầu ra, đang hô hấp không khí mới mẻ phía ngoài.
Lạc Thanh Chu lại đứng ở chỗ lan can một lúc lâu, đột nhiên đi ra bên ngoài.
Lý Quý trốn ở cách đó không xa nhìn lén lấy hắn, lập tức đi ra, từ cửa tròn tiến đến, lớn tiếng nói:
- Lạc công tử, ngươi muốn đi đâu?
Lạc Thanh Chu đi ra lương đình nói:
- Ta muốn đi dạo khắp nơi.
Lý Quý bước nhanh tới, vội vàng nói:
- Lạc công tử chờ một lát, thế tử điện hạ lập tức về ngay. Ngài hiện tại nếu như rời đi, chờ thế tử điện hạ trở về không gặp được ngài, hoặc là bệ hạ đột nhiên muốn gọi ngài, nô tài thực sự không có cách nào giải thích.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta chỉ đi một chút trong hoa viên, không đi xa.
Lý Quý liếc qua lá thư dưới bàn đá, vội vàng cười theo nói:
- Lạc công tử vẫn nên đứng ở bên trong đình chờ xem, nơi này là ngự hoa viên, không thể đi loạn.
Nói rồi, hắn vội vàng đi vào lương đình, đi đến trước bàn đá, cười nói:
- Lạc công tử, nơi này có rất nhiều bánh ngọt và hoa quả, nếu ngài đói bụng, có thể tùy tiện ăn.
Lạc Thanh Chu đi tới, đứng chung cùng hắn một chỗ, nhìn thoáng qua bánh ngọt trên bàn, nói:
- Tốt thôi, vậy ta chờ ở chỗ này.
Lý Quý cúi đầu vụng trộm nhìn trên mặt đất một chút, dùng chân dẫm lên lá thư, xê dịch ra bên ngoài, dời đến chỗ càng thêm dễ thấy, lập tức cười nói:
- Lạc công tử chờ một lát, nô tài đi xem thế tử điện hạ đã xong việc hay chưa.
Nói xong, quay người bước nhanh rời đi, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, trong lòng âm thầm lẩm bẩm:
- Tiểu tạp chủng nhanh nhặt lên đi! Chỉ cần ngươi đụng phải, ngươi liền chết chắc!
Hắn cũng không đi xa, núp ở đằng sau hòn non bộ cách đó không xa, từ trong khe hở tảng đá nhìn lén tình huống trong lương đình.
Lạc Thanh Chu đứng ở trước bàn đá, ăn một cái bánh ngọt, bước chân đi thong thả, đột nhiên cúi đầu xuống, nhìn về phía mặt đất, lập tức ngẩng đầu, xem xét trái phải.