Nói xong liền cầm hoa mai, bước nhanh ra hậu hoa viên, trong lòng âm thầm buồn bực: Tiểu Điệp cũng đang ở đây, ai ở trong phòng cô gia? Chẳng lẽ tiểu thư thấy được người khác?
Nghĩ đến chỗ này, nàng lập tức tức giận, bước nhanh hơn, buồn bực nói:
- Cô gia thối, quả nhiên là tên bại hoại, vậy mà ăn vụng! Ta phải mau mau đi đến xem, nha đầu nào dám lớn mật như thế!
- Ừm? Có nên đi nói với Thiền Thiền một tiếng hay không?
- Được rồi được rồi, Thiền Thiền còn bệnh, hôm nay lại chảy thật nhiều máu đây, nếu nàng biết, đoán chừng đêm nay lại sẽ đổ máu... Gian phu dâm phụ đổ máu, hoặc là chính nàng, ai...
- Cô gia thối! Ngươi chờ đó cho ta! Ta đến bắt gian!
Bách Linh giận đùng đùng ra khỏi cửa.
Lạc Thanh Chu ngồi trong phòng một hồi, thấy thời gian còn sớm, liền đốt ngọn đèn và mấy ngọn nến, mở cửa sổ ra, ngồi xuống bàn đọc sách.
Nhìn một hồi, lại mài mực mở ra giấy tuyên, nâng bút luyện chữ.
Lúc khoa cử khảo thí, văn thải rất quan trọng, nhưng chữ cũng quan trọng không kém.
Xưa nay người trúng bảng, phần lớn đều viết chữ đẹp.
Chữ như mặt mũi, nếu như ấn tượng đầu tiên cho quan chấm bài thi không tốt, như vậy thành tích cả bài thi đều sẽ bị ảnh hưởng xấu.
Nếu như hai bài thi có lối hành văn xê xích không nhiều, như vậy người chữ viết đẹp hơn tất sẽ được ưu tiên trúng tuyển.
Nếu như là thi Đình, thậm chí càng nhìn chỉnh thể hình tượng của người thi.
Nếu như y quan không ngay ngắn, hoặc hình tượng hèn mọn, như vậy cho dù tài hoa đứng đầu, thành tích đứng đầu, có khả năng cũng không thể đạt được thứ tự nên có.
Lạc Thanh Chu nhớ kỹ thời cổ có một tài tử như vậy, thành tích thi Đình đứng thứ nhất, tài hoa hơn người, lại bởi vì hình tượng không tốt, bị Hoàng đế đào thải vô cùng nhục nhã, sao mà đau lòng!
Bất quá Lạc Thanh Chu cũng không lo lắng đối với hình tượng mình.
Mà hắn hiện tại chỉ là thi cử nhân.
Luyện chữ tốt, đọc sách tốt là được rồi.
Bởi vì luyện võ cùng tu hồn, hắn lúc này viết chữ, nhiều hơn một loại tinh khí thần mà văn nhân không có.
Từng chữ giống như đều được thêm vào vài khí tức sinh mệnh, kiểu chữ nhìn phiêu dật đẹp đẽ hơn.
Lúc đang luyện chữ, đột nhiên nghe được ngoài viện truyền đến một âm thanh “Kẽo kẹt” rất nhỏ, giống như âm thanh chân đạp lên trên tuyết đọng.
Nhưng rất nhanh lại dừng lại.
Sớm như vậy liền đến rồi?
Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, lập tức thu thập xong vật liệu, thổi tắt đèn, cửa sổ đóng hờ, nín thở ngưng thần, trong bóng đêm chờ đợi, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm cửa ra vào.
Thế nhưng hắn chờ đợi hồi lâu, bên ngoài cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
Lạc Thanh Chu do dự một chút, đột nhiên đứng vững, tĩnh tâm định thần, thần hồn Xuất Khiếu!
Một bóng đen đột nhiên bay ra từ đỉnh đầu, xuyên qua cửa sổ, im ắng nổi lên giữa không trung, nhìn xuống ngoài viện.
Quả nhiên là nàng!
Ngoài cửa tiểu viện, chỗ cửa sân, một đạo thân ảnh dịu dàng đứng đấy.
Một bộ váy hồng, cầm trong tay một nhành hoa mai, đanh dán tai vào khe cửa, quỷ quỷ túy túy nhìn nội viện, không phải Bách Linh thì còn là ai?
Tâm tình Lạc Thanh Chu có chút phức tạp.
Hắn không có nhìn nhiều, từ nóc nhà rơi xuống, chui vào gian phòng, thần hồn trở về cơ thể.
Lại đợi một hồi.
Hắn lặng lẽ ra ngoài từ cửa sau, đi một vòng, đi tới cửa trước.
Bách Linh vẫn như cũ dán ở trên cửa, con mắt đang cố gắng xuyên qua khe cửa vụng trộm nhìn tình cảnh bên trong.
Đột nhiên, thân thể nàng cứng đờ, cảm thấy không đúng, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía đằng sau.
Lạc Thanh Chu lặng yên không một tiếng động đứng ở sau lưng nàng, thấy nàng quay đầu, một mặt bình tĩnh nói:
- Bách Linh cô nương, ngươi đang làm gì?
Bách Linh cứng một chút, xấu hổ cười một tiếng, xoay người lại nói:
- Cô gia, ta không ngủ được, cho nên muốn tới đây tìm cô gia tâm sự. Bất quá lại sợ quấy rầy đến cô gia, cho nên không dám gõ cửa.
Lạc Thanh Chu nhìn chăm chú tròng mắt của nàng:
- Cũng chỉ là nói chuyện phiếm thôi sao?
Bách Linh chớp chớp con ngươi đen nhánh linh động, một mặt tgaatj thà nói:
- Đúng vậy, cũng chỉ là nói chuyện phiếm, cô gia cảm thấy còn có cái gì đây?
Mặt Lạc Thanh Chu không thay đổi nhìn nàng.
Hắn trầm mặc một lát, đột nhiên nói:
- Không phải đi tới ngủ với ta sao?
- A?
Bách Linh nghe vậy, lập tức mở to hai mắt, ngẩn ngơ, cuống quít hai tay ôm ngực, mặt mũi tràn đầy biểu lộ sợ sệt:
- Cô gia, đừng... Đừng như vậy, người ta... Người ta thật chỉ muốn nói chuyện phiếm cùng cô gia, không muốn bị cô gia khi dễ đâu.
Lạc Thanh Chu lại nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên tới gần nàng, đưa miệng tới.
Lần này, hắn không có ôm nàng, cũng không có ép nàng vào trên vách tường.
Bách Linh mở to hai mắt, sửng sốt một chút, lại vô ý thức chủ động nhếch miệng lên, còn hướng về phía trước duỗi ra, tựa hồ chuẩn bị nghênh đón hắn hôn đến.