Nhưng Lạc Thanh Chu im bặt mà dừng lại, đột nhiên định lại ở đó.
Bách Linh: - ...
Không khí đột nhiên trở nên rất yên tĩnh.
Bách Linh ngốc trệ mấy giây, cuống quít thu hồi miệng, lui về phía sau một chút, tựa vào trên cửa phía sau, gương mặt xinh đẹp “Bá” một cái đỏ ửng, xấu hổ gắt giọng:
- Cô gia... Ngươi, ngươi thật đáng ghét, không thể... Không thể lại đối với người ta như vậy. Mặc dù nơi này không có người, thế nhưng người ta vẫn sẽ kêu... Coi như ngươi dùng miệng ngăn chặn miệng người ta, người ta cũng sẽ không khuất phục... Trong lòng người ta nhất định sẽ phản kháng đến cùng... Người ta... A.
Không đợi nàng nói xong, Lạc Thanh Chu đột nhiên ôm eo nhỏ của nàng, đè nàng lên trên cửa, hôn lên miệng nàng.
Toàn bộ thế giới giống như đều trở nên an tĩnh lại.
Nụ hôn kéo dài đến hơn mười phút.
Khi Lạc Thanh Chu buông nàng ra, nàng đã thở không ra hơi, ánh mắt mê ly, toàn thân mềm nhũn, đứng không nổi.
Lạc Thanh Chu cúi đầu nhìn chằm chằm gương mặt kiều diễm như hoa cùng xuân thủy tràn đầy con ngươi của nàng một hồi, đột nhiên cúi người, ôm ngang nàng.
Sau đó trở về đường cũ.
- Cô... Cô gia, người muốn làm gì?
Bách Linh mềm nhũn bị hắn ôm vào trong ngực, không có bất kỳ giãy dụa nào, chỉ là đỏ bừng mặt, mặt mũi tràn đầy sợ hãi cùng biểu lộ xấu hổ, hai cánh tay nhỏ nhắn mềm mại còn ôm cổ của hắn.
Lạc Thanh Chu ôm nàng, từ hậu viện vào cửa, vào phòng.
Lúc đi đến cửa ra vào, hắn chần chờ một chút, lại xoay người, đi về khuê phòng của Tiểu Điệp.
Mỗi lần cùng phòng đều bị hạ dược, có lẽ gian phòng kia có gì đó quái lạ.
Đêm nay hắn quyết định đổi phòng.
- Cô gia, không thể... Không thể khi dễ...
Khi Lạc Thanh Chu ôm nàng vào phòng, đặt nàng ở trên giường của Tiểu Điệp, nàng luống cuống, bắt đầu giằng co.
Lạc Thanh Chu đem hai cánh tay nàng đặt trên đỉnh đầu, đè ở trên người nàng nói:
- Bách Linh cô nương, đến lúc này rồi, còn muốn giãy dụa sao?
Lập tức lại ý vị thâm trường nói:
- Đêm nay ta muốn thanh tỉnh, muốn chủ động một chút, có thể chứ?
Bách Linh mở to hai mắt, sửng sốt một chút, gương mặt xinh đẹp cuống quít đỏ bừng lắc đầu:
- Không thể, không thể, cô gia không thể khi dễ người ta... Tiểu thư còn không có đáp ứng... Còn không có đáp ứng để người ta làm tiểu nha đầu động phòng cho cô gia đâu.
- Bạch!
Lạc Thanh Chu trực tiếp mở dây thắt lưng bên hông nàng, rút ra, sau đó định hai cánh tay của nàng trên đỉnh đầu, bình tĩnh nói:
- Không sao, chúng ta tiền trảm hậu tấu.
- Ô ô, cô gia, không muốn... Người ta sợ hãi... Người ta sợ đau...
Bách Linh ô ô khóc lên, nhưng không có nước mắt.
Lạc Thanh Chu không có lại để ý đến nàng, trực tiếp để nàng lật người, để nàng bò tới trên giường, sau đó từ phía sau trút bỏ áo ngoài của nàng, bắt đầu cởi ra dây nhỏ của áo yếm trên lưng nàng.
Cho tới giờ khắc này, nàng vẫn như cũ chỉ mang theo tiếng khóc nức nở điềm đạm đáng yêu hoặc nói là làm bộ cầu xin tha thứ, nhưng lại cũng không phản kháng.
Trong mắt Lạc Thanh Chu lộ ra một vòng nghi hoặc.
Do dự một chút.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng kéo một phát, nút buộc áo lót bị tuột ra.
- Hô ——
Ngoài cửa sổ tựa hồ có gió thổi qua.
Lạc Thanh Chu bỗng nhiên cảm thấy toàn thân phát lạnh, trong lòng run lên, quay đầu nhìn về cửa sổ.
Cửa sổ vừa mới rồi còn đóng, lúc này cũng đã mở ra.
Ngoài cửa sổ, chẳng biết lúc nào, một đạo thân ảnh băng lãnh lại vô thanh vô tức đứng đấy.
Tay Lạc Thanh Chu đang muốn giật xuống áo lót màu hồng, đột nhiên cứng đờ.
- Ô ô, cô gia... Không muốn, người ta không muốn...
Bách Linh co chân, quỳ bò tới trên giường, khom người, vểnh mông lên, miệng nức nở.
Thân ảnh ngoài cửa sổ, không nhúc nhích.
Nhưng cỗ hàn khí lại còn lạnh hơn gió tuyết.
Lạc Thanh Chu sau khi cứng người mấy chục giây, lại lần nữa buộc lại dây nhỏ áo lót vừa mới mở ra.
Bách Linh sửng sốt một chút, lập tức đình chỉ nghẹn ngào, quay đầu nhìn hắn, giọng nghẹn ngào đột nhiên biến thành kinh ngạc cùng nghi hoặc:
- Cô gia, tại sao người lại không làm nữa?
Sau đó, nàng nhìn thấy thân ảnh ngoài cửa sổ, ngơ ngác một chút, đột nhiên lại ô ô khóc lên:
- Cô gia, không muốn... Cầu ngươi, đừng khi dễ người ta, người ta thà chết chứ không chịu khuất phục, thà chết chứ không chịu khuất phục đâu, ô ô...
Lạc Thanh Chu yên lặng giúp nàng buộc lại, lại yên lặng giúp nàng mặc vào áo ngoài, lại yên lặng giải khai dây thắt lưng bên trên cổ tay nàng, một lần nữa buộc về tới trên eo nhỏ của nàng..
Sau đó, yên lặng rời khỏi gian phòng, về tới gian phòng của mình.
Đóng cửa phòng và cửa sổ.
Sau đó cởi đồ lên giường, quấn ở trong chăn.
Sau một lúc lâu.
Trong nội viện đột nhiên truyền đến tiếng nói nhỏ nhẹ của Bách Linh: - Cô gia, ta đi đây... Đêm nay cô gia ngừng cương lại trước bờ vực trong lúc khi dễ người ta, người ta sẽ tha thứ cho cô gia, nếu còn có lần sau... Hừ, người ta sẽ khóc nhè!