Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 182: Ta thật đáng thương




Bách Linh nhìn nàng một cái, dừng chửi bới, đột nhiên nức nở một chút, duỗi ra ngón tay ngọc nhỏ dài sờ lấy miệng nhỏ của mình, mặt mũi tràn đầy ủy khuất mà nói:

- Thiền Thiền, ngươi không biết, cô gia vừa rồi quá phận, không chỉ có ôm bờ eo thon của người ta, không chỉ thô lỗ cắn miệng nhỏ của người ta, còn động thủ động cước đối với người ta, sờ ở khắp nơi... Ô ô, người ta thật buồn bực, làm như thế nào mới có thể để cho cô gia không còn thích thân thể người ta nữa, ngươi dạy ta một chút có được hay không?

- Thiền Thiền, ngươi thật lợi hại, cô gia đối với ngươi một chút hứng thú cũng không có đâu, ngay cả nhìn cũng không nhìn ngươi một chút, ta thật hâm mộ...

- Thiền Thiền, cô gia chưa hề khi dễ ngươi, cô gia đối với ngươi thật tốt, ô ô, ta thật đáng thương...

Hạ Thiền nhắm mắt lại, mặt và đầu cũng tiến vào trong chăn.

Sau khi Lạc Thanh Chu trở về, dặn dò Tiểu Điệp một tiếng, đóng cửa phòng, thần hồn Xuất Khiếu.

Hắn trước tiên ở trong phòng luyện một hồi Bôn Lôi Quyền.

Sau đó xuyên qua phòng ốc, thăng lên giữa không trung, cẩn thận từng li từng tí lướt tới Uyên Ương lâu.

Hi vọng vị tiền bối kia không nên trách tội hắn.

Tối nay thật sự có nương tử ở nhà chờ hắn.

Bóng đêm yên tĩnh.

Không có gió lạnh quấy rối, không có bông tuyết trêu chọc.

Chỉ có một vòng trăng sáng bạc treo ở bầu trời đêm, an tĩnh nhìn hắn chăm chú.

Đêm nay khí trời rất tốt.

Bất quá Lạc Thanh Chu vẫn như cũ không dám chủ quan.

Một đường chú ý cẩn thận, như gió mà bay, phiêu phiêu đãng đãng, rất nhanh đã tới Uyên Ương lâu.

Vẫn dừng lại tại địa phương ngoài trăm thước, nhìn về phía đỉnh chóp Uyên Ương lâu.

Bốn phía mái cong, đều không bóng người.

Tựa hồ còn có chút sớm.

Tiền bối còn chưa có tới.

Lạc Thanh Chu không dám một mình tới gần, đành phải phiêu phiêu đãng đãng lắc lư bốn phía trong chốc lát, vừa quan sát toàn bộ phòng ốc đường đi Mạc Thành, một bên tôi luyện thần hồn.

Sau nửa canh giờ.

Hắn quay trở về Uyên Ương lâu.

Bên trên mái cong, đạo thân ảnh xanh nhạt đã lặng yên không một tiếng động đứng ở nơi đó.

Ngân nguyệt như câu.

Thân ảnh kia mông lung, như ảo như thật, giống như một giây sau liền như ánh trăng bị mây đen che khuất, biến mất không còn tăm tích.

Lạc Thanh Chu tiếp cận, một khăn tay tuyết trắng bay ra, che khuất viên châu màu đỏ trên đỉnh chóp lầu các.

- Đa tạ tiền bối.

Hắn đứng cách lầu các bốn, năm mét, cũng không tới gần, chắp tay áy náy nói:

- Tiền bối, tại hạ đêm nay có việc, cho nên đến sớm nói một tiếng với tiền bối, đêm nay không tới nữa.

Thân ảnh xanh nhạt nghe vậy, tựa hồ ngơ ngác một chút, âm thanh mờ mịt mà nói:

- Chuyện gì?

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:

- Tại hạ đêm nay phải ở nhà bồi nương tử ta, thật có lỗi, tiền bối…

Nói xong, gương mặt có chút phát nhiệt.

Tình huống thật là, hắn đêm nay muốn một mực đợi ở trong phòng, chờ đợi người nào đó sủng hạnh...

Thân ảnh xanh nhạt nghe thế, nhíu nhíu mày lại, trầm mặc xuống.

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Sau một lúc lâu.

Lạc Thanh Chu đang muốn cáo từ, thân ảnh kia đột nhiên lại lên tiếng hỏi:

- Trong nhà ngươi... Thật sự có nương tử đang chờ ngươi sao?

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn nàng nói:

- Đương nhiên. Tiền bối, ngài... Ngài không tin trong nhà của ta có nương tử, hay không tin... Nương tử nhà ta đang chờ ta trong nhà?

Thân ảnh xanh nhạt lại trầm mặc, cách ánh sáng mông lung nhìn hắn chằm chằm chỉ chốc lát, thấp giọng thản nhiên nói:

- Đi thôi.

Lạc Thanh Chu không có nói thêm, chắp tay, quay người rời đi.

Hắn nhanh chóng đi trở về.

Không biết nha đầu giảo hoạt kia lúc nào đột nhiên đi qua.

Thân ảnh xanh nhạt an tĩnh đứng lặng bên trên mái cong, nhìn hắn dần dần biến mất trong màn đêm, cau mày, run lên hồi lâu, thu hồi khăn tay, thân ảnh lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.

Lạc Thanh Chu bay trở về phòng bên trong, hồn phách quy khiếu, Tiểu Điệp đã rời đi.

Tiểu nha đầu rất câu nệ tiến vào Linh Thiền Nguyệt cung.

Bách Linh rất nhiệt tình kéo nàng vào, sau đó đưa nàng vào gian phòng, nhốt ở trong phòng, rất thân thiết cười nói:

- Tiểu Điệp, trên giường thêu hoa đi, mệt mỏi thì ngủ trước, tối nay ta quay lại.

Tiểu nha đầu không dám hỏi nhiều, khéo léo nhẹ gật đầu.

Bách Linh rời đi, lại đi vào trong phòng Hạ Thiền nói một mình trong chốc lát, đi tới hậu hoa viên.

Ngắt một nhánh mai ở trong hoa viên, đặt ở trước mũi tinh tế ngửi ngửi, Tần Khiêm Gia ngồi trong lương đình đột nhiên mở miệng gọi:

- Bách Linh.

Bách Linh giật nảy mình, vội vàng chạy tới:

- Tiểu thư, người sớm như vậy trở về rồi? Thế nào?

Tần Khiêm Gia nhìn qua ánh trăng trong hồ nước ngoài đình, trầm mặc một chút, nói:

- Ngươi tới đó thử xem, ai ở trong phòng hắn.

- A?

Bách Linh sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.

Qua mấy giây, chợt tỉnh ngộ, vội vàng nói:

- A a, tiểu thư nói cô gia nơi đó sao? Nô tỳ lập tức đi ngay.