Tất cả khách nhân đều đứng ở đó kiên nhẫn chờ đợi.
Trên quảng trường xây dựng một đàn tế, chờ một lúc Hoàng đế còn muốn đi lên tế trời, sau khi hoàn thành tế trời cảm ân, mới có thể bắt đầu thịnh yến.
Trong đó quá trình vô cùng rườm rà, cần các loại lễ nghi, đoán chừng đợi thịnh yến bắt đầu, đã là xế chiều.
Tân khách trên quảng trường đều dựa theo thân phận địa vị sắp xếp.
Bởi vì thời gian chờ đợi rất dài, thái giám cùng các cung nữ đều chuyển đến bàn ghế, cung cấp tân khách ngồi nghỉ ngơi.
Mấy tên vương gia đã ngồi cùng một chỗ, bắt đầu tán gẫu.
Huân quý khác chỉ có một ít trưởng bối đức cao vọng trọng ngồi xuống nghỉ ngơi, về phần thế hệ trẻ tuổi, đều chỉ có thể tiếp tục đàng hoàng đứng đấy.
Mấy người Tần gia lại chỉ có thể đứng ở tít ngoài rìa.
Cho dù Tần Văn Chính không có từ đi tước vị, lúc này cũng không có tư cách đi phía trước ngồi.
Tần Văn Chính nhận biết một số người ở kinh đô, trước kia còn có liên lạc, từ khi hắn từ đi tước vị, đắc tội huân quý, cũng có rất ít người dám nói chuyện với hắn.
Bây giờ trưởng tử hắn lại trở thành Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, chức quan người người e ngại và chán ghét, tự nhiên lại càng không có người tới bắt chuyện với hắn.
Người một nhà lẻ loi trơ trọi đứng ở một nơi hẻo lánh, so với mấy chỗ khác người người vây ở cùng một chỗ nói chuyện, lộ ra quạnh quẽ.
Tống Như Nguyệt ngược lại không có cảm giác gì.
Nàng đã lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên tiến cung, lúc này vẫn còn hưng phấn cùng kích động, đang ngước cổ nhìn xung quanh.
Ngoại trừ nhìn kiến trúc tinh mỹ bốn phía ra, nhiều nhất là nhìn những cung nữ và quý phụ nhân ăn mặc, miệng thấp giọng bình luận, khi thì hâm mộ, khi thì khinh thường, gương mặt xinh đẹp biểu lộ đặc sắc.
Nam Cung Tuyết Y lúc đầu muốn quấn lấy Lạc Thanh Chu, muốn để hắn tiếp tục sửa chữa kết cục « Thạch Đầu Ký », lại bị Nam Quốc quận vương phái người gọi đi, đi thỉnh an cho thúc bá vương gia khác.
Rất nhiều vương gia được phong ở phía ngoài lần này đều trở về, có người nàng thậm chí ngay cả một lần cũng chưa từng gặp mặt bao giờ.
Mặc dù nàng rất không tình nguyện, nhưng lại không thể không đau khổ rời đi.
Người một nhà Nam Cung Tiểu Nhuỵ, tự nhiên cũng rời đi.
Lúc này, mỗi người cùng mỗi gia đình thân phận địa vị, đều chân chính nổi bật.
Người có quyền thế, bên người tự nhiên xúm lại rất nhiều người.
Tần Văn Chính tựa hồ cũng không để ý, đang thấp giọng hỏi Tần Xuyên chuyện trong học viện.
Bách Linh thì tiến đến bên người Lạc Thanh Chu, thấp giọng hỏi:
- Cô gia, có phải ngươi mưu đồ làm loạn với Tuyết Y quận chúa hay không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Đừng nói bậy, ta chẳng muốn nhìn thấy nàng.
Bách Linh nhíu mày nói:
- Cô gia không thích tỷ muội sao?
Lạc Thanh Chu không tiếp tục để ý tới nàng, ánh mắt tìm kiếm trong đám người.
Rất nhanh, hắn thấy được người năm đại tông môn.
Hòa thượng Kim Thiền tự, đạo sĩ Thanh Vân quan, Lăng Tiêu tông áo bào đen, Tiên Vân các áo trắng, một bên khác, hẳn là phái Hoa Sơn áo lam.
Lúc này, hắn đột nhiên thấy được mấy thân ảnh quen thuộc.
Trong một đám người Lăng Tiêu tông, Tử Hà một thân áo đỏ cùng Lệnh Hồ Thanh Trúc một thân áo xanh, rất dễ thấy.
Ngoại trừ hai người bọn họ, còn có hai tên phong chủ, mấy tên đệ tử thân truyền.
Trong đó ái đồ, chất nữ của Du Hành Thứ, Du Ngư Ngư ghim hai đuôi ngựa màu vàng kim cũng tới.
Lúc này, mặt mũi Lệnh Hồ Thanh Trúc tràn đầy lãnh khốc, đang tìm kiếm trong đám người.
Khi ánh mắt của nàng sắp nhìn về phía bên này, Lạc Thanh Chu lập tức quay lưng lại, nhìn về phía nơi khác.
Lúc trước hắn và Thiền Thiền chơi trò chơi cưỡi ngựa trong túp lều nhỏ của Đao tỷ, không có mang mặt nạ, Lệnh Hồ sư thúc hẳn là thấy được, nếu như bây giờ lại bị nàng nhìn thấy, vậy thân phận của hắn và người nhà của hắn sẽ bại lộ.
Mặc dù nàng là người một nhà, nhưng hắn cũng không muốn bại lộ sớm như vậy.
Mà nhạc phụ đại nhân cùng nhạc mẫu đại nhân còn có Bách Linh đều ở nơi này, vạn nhất nếu nàng nói chuyện, giải thích như thế nào?
Trong lúc hắn đang thầm suy nghĩ , đột nhiên nhìn thấy Lý Quý mang theo hai tên thái giám đi thẳng về phía hắn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Lý Quý có chút cúi đầu, khóe miệng ẩn ẩn bỗng nhúc nhích.
Nửa canh giờ trước.
Thái Vương thế tử Nam Cung Cẩm đi thỉnh an cho Thái hậu xong, liền đi tới cung điện của Hoàng đế.
Bởi vì lúc này, Hoàng đế đang bận rộn làm đại điển tế trời, cho nên hắn chỉ có thể ở bên ngoài chờ đợi.
Lý Quý đi ra từ trong điện, ân cần bồi tiếp hắn.
Khi Nam Cung Cẩm còn bé thường xuyên tiến cung tìm Hoàng đế chơi, cho nên từ nhỏ đã quen biết Lý Quý.
Hai người nói chuyện phiếm trong chốc lát.
Lý Quý đột nhiên xoay chuyển lời nói, thấp giọng nói đến chuyện của Lạc Thanh Chu.