- Thế tử điện hạ, ngài có chỗ không biết. Bệ hạ gần đây rất sủng ái Lạc công tử, thật ra hắn ta xuất sinh hèn mọn, chỉ là một con thứ, cuối cùng lại ở rể đến Tần gia, lúc thi Hương, thành tích hạng nhất ở Mạc Thành...
- Lúc trước Trưởng công chúa tại Mạc Thành, vô cùng sủng ái hắn, nghe nói thường xuyên triệu hắn tiến cung nói chuyện phiếm, về phần trò chuyện cái gì, ai cũng không biết. Hơn nữa lúc trước Trưởng công chúa đưa ra phế tước vị, Tần gia là phe đầu tiên đồng ý, chủ động từ...
- Sau khi đi vào kinh đô, Trưởng công chúa vô cùng quan tâm Tần gia, lúc trước có vụ án liên lụy đến Tần gia, Trưởng công chúa tự mình tới, dẫn người Tần gia ra khỏi trong tay của Cẩm Y vệ, lúc ấy bệ hạ cũng ở tại chỗ đó... Đám người Tần gia vô cùng phách lối...
- Cuối cùng, sau khi Trưởng công chúa đi biên cảnh, vị Lạc công tử kia lập tức lại tới nịnh bợ bệ hạ cùng Thái hậu, bệ hạ tựa hồ vô cùng tín nhiệm hắn...
Nói đến đây, hắn liếc mắt nhìn hai phía, lại giảm thấp xuống một chút âm thanh nói:
- Thế nhưng nô tài cảm thấy, chỉ sợ vị Lạc công tử kia có chút vấn đề, lúc trước bọn hắn thế nhưng hiệu trung Trưởng công chúa. Còn có, Trưởng công chúa có một thị nữ, bệ hạ coi trọng, muốn thu nàng làm phi, nhưng tiểu tiện nhân kia lại cận kề cái chết cũng không nguyện ý, cuối cùng tự sát. Nghe nói thị nữ kia vốn là nữ nhân của vị Lạc công tử kia, ngài nói trong lòng của hắn sẽ không suy nghĩ nhiều sao.
- Cho nên, nô tài sợ bệ hạ bị che mắt, vị Lạc công tử kia thế nhưng là rất giảo hoạt....
- Đúng rồi, thế tử điện hạ, lúc trước nô tài tiễn hắn trở về, còn nghe hắn tự mình nghị luận qua, nói bệ hạ không nên giao toàn bộ quân quyền cho Thái Vương điện hạ, còn nói thế tử điện hạ ngài... ngài...
Ánh mắt Nam Cung Cẩm phát lạnh, nói:
- Nói ta cái gì rồi?
Lý Quý lại cúi đầu nhìn quanh bốn phía một cái, một mặt khổ sở nói:
- Nô tài không dám nói.
Nam Cung Cẩm sầm mặt lại, nói:
- Lý Quý, ngươi sợ cái gì, cứ việc nói! Nơi này không có người khác.
Lý Quý đau khổ nói:
- Nô tài sợ bệ hạ biết được nô tài ở sau lưng nói xấu Lạc công tử, sẽ trách cứ nô tài.
Mặt Nam Cung Cẩm như sương lạnh nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ không nói cho người khác, ngươi cứ việc nói.
Lý Quý nhìn hắn một cái, lập tức xích lại gần hắn, thấp giọng nói:
- Tiểu tử kia được bệ hạ cùng Thái hậu khích lệ, vô cùng đắc ý cùng cuồng vọng, đêm đó nô tài tiễn hắn trở về, hắn trực tiếp nói thẳng Trạng Nguyên năm sau trừ hắn ra không còn có thể là ai khác, còn nói chờ đến lúc đó hắn làm quan, nhất định phải vạch tội thế tử điện hạ ngài, nói ngài tại kinh đô trắng trợn cướp đoạt dân nữ, làm xằng làm bậy, không xứng... Không xứng làm thế tử, càng không xứng theo Thái Vương đi chưởng binh...
- Ầm!
Nam Cung Cẩm vỗ một chưởng trên lan can trước mặt, mặt mũi tràn đầy âm lệ:
- Tiểu tử kia thật nói như vậy?
Lý Quý lập tức sợ hãi nói:
- Nô tài sao dám lừa gạt thế tử điện hạ? Lúc ấy tiểu tử kia hăng hái, tựa hồ ai cũng không để vào mắt, đều châm chọc Tứ đại công tử kinh đô một phen.
Nói đến đây, hắn lại thở dài một hơi, nói:
- Lúc ấy tiểu tử kia nói xấu điện hạ ngài, nô tài lập tức phản bác, kết quả hắn... Hắn đi lên đánh một bàn tay, đánh vào trên mặt nô tài. Từ ngày đó về sau, mỗi lần hắn nhìn thấy nô tài liền sẽ đánh nô tài một bàn tay, nếu điện hạ không tin, có thể hỏi những thị vệ kia... Trong lòng nô tài ủy khuất... Ô ô...
Nói xong, hắn lập tức bụm mặt, thấp giọng ô ô ô khóc lên.
Nam Cung Cẩm nắm chặt nắm đấm, trong mắt lấp lóe một vòng tàn khốc, nói:
- Lý Quý, đừng khóc, đánh chó còn phải xem chủ nhân, ngươi tốt xấu gì cũng là người bên cạnh bệ hạ, cũng là người theo bản thế tử chơi đùa từ nhỏ đến lớn, hắn đã dám nhục nhã ngươi, bản thế tử đương nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn.
Lý Quý vội vàng lại nói:
- Thế tử điện hạ, thật ra nô tài chịu chút ủy khuất không quan trọng, chủ yếu là nô tài sợ bệ hạ trẻ tuổi, bị tiểu tử giảo hoạt kia che đậy, dù sao tiểu tử kia trước kia là người của Trưởng công chúa, trung thành tuyệt đối với Trưởng công chúa....
Nam Cung Cẩm âm trầm, trong mắt lấp lóe lệ mang, trầm ngâm một chút, đột nhiên cười lạnh nói:
- Nếu như thế, bản thế tử hôm nay vừa hay đi thử hắn một chút. Nhìn hắn đến cùng là thật trung thành tuyệt đối với bệ hạ, hay trung thành tuyệt đối với những người khác!
Thần sắc Lý Quý khẽ động, vội vàng thấp giọng hỏi:
- Điện hạ chuẩn bị làm sao thử?
Nam Cung Cẩm sáng mắt lên, từ trong ngực móc ra một phong thư, cười lạnh nói:
- Đây là mật tín do quân đội biên cảnh truyền đến.