Lạc Thanh Chu lúng túng nói:
- Quận chúa, ta sang năm phải tham gia khảo thí, cho nên một mực ở trong nhà đọc sách, không có thời gian. Sương sớm Huyền Thiên Ngọc Nữ thụ kia của ngươi, ta cũng là vì cứu nương tử nhà ta, vô cùng cảm tạ ân của quận chúa. Chờ ta khảo thí xong, sẽ đi đá bóng với ngươi.
Hắn nói rõ ràng một lần toàn bộ câu chuyện, miễn cho người bên ngoài hiểu lầm.
- Hừ! Lừa đảo!
Nam Cung Tiểu Nhuỵ tức giận nói:
- Người ta sẽ không còn tin tưởng ngươi! Tháng sau ngươi đừng mơ tưởng lại đến xin bảo bối của người ta!
Lạc Thanh Chu vội vàng xin lỗi, lấy lòng.
Nam Cung Khác cũng nghiêm mặt nói:
- Thanh Chu, đây chính là ngươi không đúng. Lúc muốn cái gì, đến bồi Tiểu Nhuỵ đá bóng, chờ lấy được vật liệu vào trong tay, ngay cả cái bóng cũng không có, hoàn toàn chính xác quá phận.
Lạc Thanh Chu đành phải lần nữa nói xin lỗi.
Tần Văn Chính cũng chào hỏi cùng vị Đoan vương gia này.
Mấy người lúc đầu xếp sau lưng Tần gia là một tên quan viên cùng người nhà của hắn, lúc này gặp Đoan vương gia tới, vội vàng cười theo nói:
- Vương gia, đến, các ngài xếp ở nơi này.
Nói xong, vội vàng lôi kéo người nhà lui lại, nhường ra vị trí.
Nam Cung Khác nhìn hắn một cái, có chút nhíu nhíu mày, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc nói:
- Vương đại nhân, ngươi cảm thấy bản vương là người không tuân thủ quy củ?
Mặt mũi tên Vương đại nhân kia tràn đầy xấu hổ, đang muốn lôi kéo người nhà trở lại vị trí cũ, Nam Cung Khác lập tức lôi kéo khuê nữ nhà mình, tiến vào, liếc hắn nói:
- Đây vốn chính là vị trí của bản vương, bản vương đã sớm tới, vừa rồi đi nhà xí một chuyến, liền bị các ngươi đoạt.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ cũng liếc qua nhìn hắn nói:
- Đúng đấy, vốn chính là vị trí của chúng ta.
Hai cha con một lớn một nhỏ, trên mặt lộ ra vẻ mặt giống như nhau.
Vương đại nhân vội vàng cười theo, lui về phía sau.
Về phần mấy nhi tử của Nam Cung Khác, tựa hồ cũng có chút xấu hổ, nhìn nhau, vội vàng chủ động xếp ở đằng sau.
Lạc Thanh Chu không dám lại chủ động nói chuyện với đôi cha con này. Ban đầu ở Kim Thiền tự, lần đầu tiên nhìn thấy vị Đoan vương gia này, liền biết da mặt hắn rất dày, không nghĩ tới vị tiểu quận chúa này cũng di truyền phong cách của hắn.
Hắn nghĩ đến biện pháp đào luôn gốc Huyền Thiên Ngọc Nữ xách về, miễn cho mỗi tháng đều muốn đi cầu đôi cha con này, vạn nhất một ngày nào đó trêu đến bọn hắn không cao hứng, nhị tiểu thư chẳng phải không có thuốc uống?
Loại cảm giác bị người nắm tay cầm này, không tốt đẹp gì.
Đang lúc hắn tự hỏi dùng cái gì đổi mới có thể làm cho đối phương tiếp nhận, sau lưng đột nhiên duỗi đến một cái chân nhỏ, nhẹ nhàng đá bắp chân của hắn.
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn lại.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ đang vểnh miệng nhỏ nhìn hắn, nói:
- Làm sao không nói chuyện với ta? Về sau không muốn bảo bối của người ta sao?
Lạc Thanh Chu gặp vị Đoan vương gia kia cũng đang nhìn chằm chằm mình, giống như mình là một con sói, bất cứ lúc nào cũng sẽ lộ ra răng nanh, muốn ăn một miếng nuốt hết khuê nữ bảo bối nhà hắn à.
Đang lúc hắn muốn nói chuyện, kiểm tra trước mặt đã đến phiên bọn hắn.
Thủ vệ đứng ở cửa cung cầm trong tay một khối ngọc thạch, phân biệt tới gần mấy người bọn họ chiếu chiếu, lại kiểm tra một chút thiệp mời cùng hộ tịch, lúc này mới đưa bọn họ đi vào.
Lúc Lạc Thanh Chu đi qua cửa cung, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về chiếc gương đồng khảm nạm ở trên kia.
Bên trong gương đồng lóe ra một tia ánh sáng màu vàng, mắt thường khó gặp, mỗi người đi đến chỗ gần, đều sẽ xuất hiện trong gương đồng, trở nên vặn vẹo mơ hồ.
- Lạc công tử, đây là kính chiếu yêu.
Đang lúc hắn nghi hoặc, thủ vệ giáo úy bên cạnh giải thích nói:
- Nó có thể phân biệt ra Yêu tộc cùng các loại yêu vật, phòng ngừa có yêu vật lẫn vào trong cung.
Tên giáo úy này gọi Trần Bảo, thân hình cao gầy, khuôn mặt tuấn lãng, mỗi đêm đều ở nơi này trực, hắn gặp qua mấy lần.
Bởi vì Hoàng đế hạ lệnh, hắn có thể tùy ý tiến vào trong cung, cho nên một số tướng quân giáo úy trấn thủ cửa thành đều biết hắn.
Lạc Thanh Chu nói một tiếng tạ, đi vào.
Mới đi qua từ bên cạnh hắn, trong tai đột nhiên nghe được hắn thấp giọng nói:
- Cẩn thận Lý Quý.
Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, trên mặt bình tĩnh không lay động, ánh mắt vẫn như cũ nhìn phía trước, trực tiếp rời đi.
Lý Quý?
Xem ra mấy bàn tay vẫn là đánh quá nhẹ.
Đồng thời, trong lòng hắn âm thầm kinh ngạc, tại sao vị Trần giáo úy này lại nhắc nhở hắn? Chẳng lẽ cũng là người của Trưởng công chúa?
Nếu thật như thế, Trưởng công chúa thẩm thấu, thật quá lợi hại.
Mấy tên thái giám ở phía trước khom người đứng đấy, gặp người tiến vào không sai biệt lắm liền mang theo bọn hắn đi quảng trường trước điện Kim Loan.