Xe ngựa vừa đi vừa nghỉ, rốt cục tiến vào nội thành.
Lúc đi qua tiệm sách Mặc Tuyết, Lạc Thanh Chu vén màn cửa lên nhìn thoáng qua, đột nhiên nhìn thấy cửa ra vào tiệm sách đang có một đôi mắt cũng đang nhìn hắn.
- Lạc công tử!
Trời còn chưa sáng đã ra khỏi giường, Nam Cung Tuyết Y ở chỗ này đau khổ đợi rất lâu lập tức kích động chạy tới trước xe ngựa hô:
- Vi Mặc! Vi Mặc! Mau đỡ ta đi lên.
Chu quản gia đánh xe, vội vàng ghì ngựa.
Tống Như Nguyệt nghe được tiếng gọi, đang muốn ra ngoài, Lạc Thanh Chu vội vàng nhắc nhở:
- Nhạc mẫu đại nhân, không thể để cho Tuyết Y quận chúa đi lên. Nếu như quận vương gia đồng ý mang nàng tiến cung, nàng khẳng định sẽ đi cùng xe ngựa của quận vương phủ, hiện tại thủ ở chỗ này chờ chúng ta, khẳng định là quận vương gia không đồng ý nàng tiến cung, nàng mới đến xe chúng ta.
Vừa nghe lời này, Tống Như Nguyệt lập tức ngồi xuống.
Nhưng lúc này, Nam Cung Tuyết Y đã vội vã leo lên, vén màn cửa lên, liền chui vào, mặt mày hớn hở nhìn người trong xe, lập tức thu lại mặt cười, nghi ngờ nói:
- Dượng, dì, sao chỉ có các ngươi? Vi Mặc cùng Khiêm Gia đâu?
Tống Như Nguyệt còn chưa trả lời, nàng lại cười vui vẻ, trực tiếp chen vào một góc tận cùng bên trong nhất ngồi xuống, cười hì hì nhìn đối diện nói:
- Không sao, biểu muội phu tới là được.
Tống Như Nguyệt: - ...
Tần Văn Chính khụ khụ một tiếng, mở miệng nói:
- Tuyết Y, quận vương gia đồng ý ngươi tiến cung sao?
Nam Cung Tuyết Y lập tức nói:
- Đương nhiên đồng ý, ta hôm qua còn tiến cung nói chuyện cùng Thái hậu đây, Thái hậu còn nói để cho ta hôm nay sớm một chút đi theo nàng nói chuyện, chất nữ của Thái hậu Uyển nhi cô nương rất thích ta. Bất quá ta nghĩ các ngươi sắp tới, cho nên chuyên môn tới đây chờ các ngươi.
Dừng một chút, nàng vừa cười nói:
- Đương nhiên, chủ yếu nhất là chờ biểu muội phu. Ta hôm qua tiến cung nói chuyện cùng Uyển nhi tỷ tỷ, Uyển nhi tỷ tỷ rất sùng bái biểu muội phu, còn niệm bài thơ biểu muội phu viết nữa, viết khá tốt, ngay cả Thái hậu đều khen không dứt miệng. Ta hôm qua đáp ứng Uyển nhi tỷ tỷ, hôm nay muốn dẫn biểu muội phu ra về phía sau cung gặp nàng...
Đám người thấy nàng đang tràn đầy kích động nói không ngừng, từ khi lên xe ngựa, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm người nào đó không có dời qua, tựa hồ người khác không tồn tại, đều là hai mặt nhìn nhau.
Bách Linh cũng cảnh giác nhìn chằm chằm nàng.
Mặt trời mới mọc dâng lên.
Trên từng đường phố nội thành, ngựa xe như nước, tiếng người huyên náo.
Xe ngựa Tần gia vừa đi vừa nghỉ, rốt cục đi tới cửa cung.
Bất quá cửa cung đã sắp một hàng dài.
Bởi vì hôm nay thịnh yến, ý nghĩa trọng đại, hơn nữa còn có vương tử cùng sứ giả các quốc gia đến đây tham gia, từng huân quý cùng năm đại tông môn của Đại Viêm cũng phái người đến đây tham gia, cho nên lên tới vương gia, xuống đến bách tính, đều muốn xếp hàng tại cửa cung, tiếp nhận kiểm tra, mới có thể đi vào.
Đáng nhắc tới chính là, yến hội hôm nay còn mời một vài lão nhân trường thọ chín mươi tuổi trở lên.
Lúc xếp hàng, tự nhiên muốn xuống xe ngựa.
Chu quản gia không thể đi vào, cho nên sau khi đám người Tần gia xuống xe ngựa, hắn liền đánh xe ngựa rời đi.
Mấy người đang xếp hàng, đằng sau đột nhiên truyền đến một tiếng gọi thanh thúy:
- Tuyết Y tỷ tỷ! Lạc Thanh Chu!
Mấy người quay đầu nhìn lại, một nữ hài mặc váy áo màu đỏ, mặt mũi tràn đầy hưng phấn chạy tới, lại là Nam Cung Tiểu Nhuỵ của Đoan Vương phủ.
Nam Cung Tuyết Y kinh ngạc nói:
- Tiểu Nhuỵ, ngươi hôm qua không phải đá bóng trong cung, nói tối hôm qua ở lại trong cung sao?
Nam Cung Tiểu Nhuỵ khẽ nói:
- Trong cung không gì để chơi, còn không có chơi vui bằng trong nhà của ta đây.
Lạc Thanh Chu cũng nhanh chóng chào hỏi nàng, sau đó giới thiệu với Tần Văn Chính và Tống Như Nguyệt:
- Đây chính là Tiểu Nhuỵ quận chúa của Đoan Vương phủ, nhị tiểu thư cần sương sớm trên Huyền Thiên Ngọc Nữ thụ, chính là lấy từ nàng nơi đó.
Tần Văn Chính cùng Tống Như Nguyệt nghe thế, lập tức ân cần chào hỏi, dù sao về sau còn muốn cầu vị tiểu quận chúa này.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ vểnh miệng nhỏ, rất không cao hứng nói:
- Lạc Thanh Chu, ngươi tên bại hoại này, luôn luôn bội tình bạc nghĩa đối với người ta.
Vừa nghe lời này, mọi người đều thất kinh.
Lúc này, Đoan vương gia Nam Cung Khác lập tức mang theo mấy nhi tử từ phía sau đi tới, tựa hồ cũng nghe lời vừa rồi, biến sắc.
Lạc Thanh Chu thấy thế, vội vàng nói:
- Tiểu Nhuỵ quận chúa, chớ nói lung tung, bội tình bạc nghĩa cái từ ngữ này cũng không thể dùng như thế này.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ hừ lạnh nói:
- Chẳng lẽ người ta nói không đúng? Mỗi lần đi tìm người ta, đều là các loại dỗ ngon dỗ ngọt, lấy lòng nịnh bợ, chờ người ta tặng vật trân quý nhất cho mình, liền không còn đi bồi người ta chơi, đáng ghét.