Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1825. Đang nhớ ngươi (5)




Lúc này, Tần Văn Chính đi ra từ trong đại sảnh, nghe vậy mở miệng nói:

- Cần phải đi, chờ trở lại hẵng nói.

Tần Xuyên thu tư thế, đột nhiên đưa tay bóp bả vai Lạc Thanh Chu một chút.

Vừa dùng một chút khí lực, Lạc Thanh Chu đột nhiên ‘Ai u’ một tiếng, bả vai co rụt lại, thân thể mềm nhũn, muốn té ngã.

Tần Xuyên vội vàng đỡ hắn, nhịn không được nói:

- Thanh Chu, ngươi đây cũng quá yếu đi, nhị ca cũng không có dùng bao nhiêu khí lực đâu.

Lạc Thanh Chu xoa bả vai nói:

- Đau quá...

Tần Xuyên có chút im lặng, vỗ vỗ cánh tay của hắn nói:

- Chờ có thời gian, nhị ca hảo hảo giúp ngươi mài giũa một chút gân cốt. Ngươi bây giờ dạng này không được, đừng nói bảo hộ Vi Mặc, đến lúc đó chỉ sợ tuổi còn trẻ đã tật bệnh quấn thân.

Tần Văn Chính nhìn hai người một chút, không nói gì, đi ở phía trước.

Tống Như Nguyệt thì nhịn không được quở trách nói:

- Thanh Chu là người đọc sách, có giống như ngươi? Ngươi bây giờ tứ chi phát triển nhưng đầu óc không dùng được thì có ích lợi gì? Còn không phải ngay cả nàng dâu cũng không có? Ngươi xem một chút Thanh Chu người ta....

Nói đến đây, nàng không hề tiếp tục nói.

Tần Xuyên cứng đờ, nói:

- Mẫu thân, ta đang nói chuyện với Thanh Chu, người...

Tống Như Nguyệt trừng mắt, nói:

- Ngươi nói chuyện với Thanh Chu thế nào? Ta không thể chen miệng vào?

Tần Xuyên lập tức cổ co rụt lại:

- Có thể...

- Hừ!

Tống Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, đi ra cửa chính.

Lạc Thanh Chu cùng Tần Xuyên theo ở phía sau.

Một nhà bốn miệng người lên cùng một cỗ xe ngựa, chỉ có Bách Linh cùng Mai nhi hai nha đầu đi theo.

Trong cung cũng không phải mỗi người đều có thể đi vào.

Mặc dù Lạc Thanh Chu có thể mang nhiều thêm mấy người, nhưng cũng không có tất yếu.

Tống Như Nguyệt lôi kéo Bách Linh, cùng Mai nhi ngồi cùng một chỗ. Lạc Thanh Chu cùng Tần Xuyên, còn có Tần Văn Chính ngồi cùng một chỗ. Mấy người nhìn nhau, tựa hồ cũng đang tìm chủ đề.

Lúc này, bóng đêm đã toàn bộ rút đi, mặt trời mới mọc thò đầu ra từ đỉnh núi phía đông, chiếu ra ánh sáng vạn trượng.

Người, xe ngựa đi trên đường phố đã bắt đầu nhiều hơn, đều đang lao nhanh tới nội thành.

Mặc dù đại đa số người đều không thể vào cung tham gia Thái Khang thịnh yến, nhưng tiết mục ở nội thành không ít, cho nên hấp dẫn nam nữ già trẻ ngoại thành, tất cả đều cùng hướng về nội thành.

Thái Khang thịnh yến ba năm một lần, là do Hoàng đế khai quốc của Đại Viêm sáng lập, lúc đầu chỉ là cầu nguyện ông trời phù hộ quốc thái dân an, đồng thời cảm ân công tích lúc trước của năm đại tông môn.

Lúc trước lần đầu thịnh yến, cũng không mời sứ giả nước láng giềng. Nhưng từ khi Đại Viêm càng ngày càng phồn vinh cùng càng ngày càng cường đại, mỗi khi đến lúc này, nước láng giềng đều sẽ phái ra sứ giả chủ động đến đây chúc mừng, chậm rãi tạo thành cảnh tượng rầm rộ hôm nay.

Rất nhiều chuyện trọng đại ở giữa hai nước cũng sẽ lựa chọn trò chuyện cùng quyết định ở bên trong thịnh hội.

Thí dụ như nói hôn sự của Trưởng công chúa lần này.

Trưởng công chúa thế nhưng là chí bảo vô giá của Đại Viêm, bách tính nước láng giềng cũng không ai không biết, không người không hay.

Cho nên lần hôn sự này tự nhiên hấp dẫn rất nhiều người chú mục.

Ngoại trừ nước láng giềng thèm nhỏ nước dãi ra, những đại tông môn cùng thế gia tu võ siêu cấp Đại Viêm, tự nhiên cũng đều động tâm tư.

Lạc Thanh Chu ngồi ở trong xe ngựa, trên đường đi đều đang nghe người đi đường nghị luận lần này thịnh hội cùng hôn sự của Trưởng công chúa.

Tống Như Nguyệt nghe một hồi, nhịn không được hỏi:

- Xuyên nhi, học viện các ngươi sẽ phái người tham gia sao?

Tần Xuyên nói:

- Đó là đương nhiên, hàng năm Thái Khang thịnh yến, học viện chúng ta đều nhất định phải tham gia.

Tống Như Nguyệt nghiêm mặt, nói:

- Ta nói chính là hôn sự của Trưởng công chúa! Lần này thịnh yến, không phải nói muốn chọn lựa phò mã cho Trưởng công chúa sao? Long Hổ học viện các ngươi có phái người tham gia dao?

Tần Xuyên sửng sốt một chút, nói:

- Chưa nghe nói qua.

Bách Linh một bên giòn tiếng nói:

- Nhị công tử, nếu như học viện các ngươi cũng có thể tham gia, ngươi có thể đi thử một chút.

Tần Xuyên nghe xong, cười khổ nói:

- Ta là cái thá gì, gia thế và thực lực ta ở đó, chỉ sợ tư cách lên trận cũng không có.

- Ba!

Ai ngờ vừa rồi dứt lời, một bàn tay Tống Như Nguyệt đập vào trên đùi của hắn, trợn mắt nói:

- Nghịch tử! Ghét bỏ gia thế Tần gia chúng ta không tốt đúng không? Mới đi vào Long Hổ học viện không có mấy ngày, đã bắt đầu ghét bỏ chúng ta đúng không?

Tần Xuyên: - ...

Bách Linh ở một bên che miệng, ha ha ha nở nụ cười.

Mai nhi một bên thì cúi đầu, không dám lên tiếng, cũng không dám lộ ra bất kỳ biểu lộ gì, sợ phu nhân lại giận chó đánh mèo đến trên đầu mình.