Lạc Thanh Chu giật giật khóe miệng, không tiếp tục đùa nàng.
Trong hậu hoa viên.
Tần Khiêm Gia một bộ váy trắng, an tĩnh ngồi trong lương đình.
Đêm nay, nàng không có đọc sách, mà nhìn xem hoa sen trong hồ nước ngoài đình, suy nghĩ xuất thần.
Hạ Thiền vẫn như cũ không có ở đây.
Không biết là đau bụng, nằm trong phòng, hay là bởi vì tối hôm qua một đêm không ngủ, bây giờ còn đang ngủ.
Lạc Thanh Chu giẫm lên tuyết đọng, đi tới đình bên ngoài nghỉ mát, cúi đầu chắp tay nói:
- Đại tiểu thư.
Tối hôm qua Tần đại tiểu thư nói chuyện với hắn, đêm nay không biết có nói chuyện nữa hay không.
Sau một lúc lâu.
Tần Khiêm Gia mới tỉnh lại, quay đầu nhìn hắn, nhìn một hồi, mở miệng lần nữa:
- Đi xem Hạ Thiền một chút đi.
Lại là câu nói này?
Lạc Thanh Chu sững sờ một chút, cung kính nói:
- Vâng.
- Cô gia, đi thôi.
Bách Linh mang theo hắn vào nhà.
Vào phòng, lúc đi đến góc rẽ tối hôm qua, Bách Linh đột nhiên lại dừng bước, xoay người nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu cũng dừng bước lại, xoay người nhìn nàng.
Trầm mặc một hồi, hai tay Bách Linh đột nhiên lại chống lên eo thon, vểnh miệng nhỏ cảnh cáo:
- Cô gia, người ta cuối cùng nhắc lại một lần, không thể lại khi dễ người ta, nếu không người ta... Ngô...
Không đợi nàng nói xong, Lạc Thanh Chu đã ôm cái eo nhỏ nhắn của nàng, lập tức một ngụm ngăn chặn miệng nhỏ của nàng.
Mấy phút sau.
Lạc Thanh Chu buông ra:
- Bách Linh cô nương, có thể chưa?
- Ô ô...
Bách Linh lập tức ô ô một tiếng, chạy tới đẩy cửa ra, mang theo tiếng khóc nức nở chạy vào phòng nhỏ, ủy khuất tố cáo:
- Thiền Thiền, hì hì, ô ô... Cô gia lại khi dễ người ta, người ta thật không muốn sống, ô...
Lúc Lạc Thanh Chu đi theo tới cửa ra vào, thấy nắm tay nhỏ nàng xoa xoa hai con mắt không có nước mắt, miệng một bên ô ô, một bên toét miệng, tựa hồ phát giác được hắn tới, lại lập tức tiếp tục ô ô khóc lóc.
Hạ Thiền mặc một bộ áo ngủ màu trắng, hai tay ôm ngực, trong ngực ôm kiếm, đang nghiêng người lãnh khốc đứng phía trước cửa sổ, mái tóc lộn xộn, còn buồn ngủ, trên hai chân tuyết trắng còn chưa mặc vớ lưới, lộ ra một vòng trắng nõn...
Hiển nhiên mới vội vàng đứng dậy từ trên giường.
Lạc Thanh Chu không dám đi vào, ở trước cửa ra vào cúi đầu nói:
- Hạ Thiền cô nương, thân thể khá hơn chút nào chưa? Đại tiểu thư bảo cho ta tới nhìn ngươi một chút.
Bách Linh lập tức dừng giả vờ khóc:
- Cô gia, ý của ngươi là nói, nếu như đại tiểu thư không bảo ngươi đến, ngươi liền không tới?
Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, ngẩng đầu nhìn về thiếu nữ băng lãnh phía trước cửa sổ.
- Hừ!
Hạ Thiền hừ lạnh một tiếng, quay gương mặt xinh đẹp qua, hai con ngươi lạnh như băng cũng nhìn về phía hắn.
Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, nói:
- Hạ Thiền cô nương, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ta đi về trước, cáo từ.
Nói xong, giúp các nàng đóng cửa lại, lập tức thối lui.
Hắn đi về nắm chặt thời gian tu luyện thần hồn, thuận tiện ra ngoài nói một tiếng cùng vị tiền bối kia, đêm nay không thể lại đi kể chuyện xưa.
Bởi vì...
“Nương tử” nhà hắn đêm nay có lẽ muốn đi tìm hắn.
Chờ hắn rời đi.
Trong phòng an tĩnh lại.
Hạ Thiền trở lại trên giường, một lần nữa nằm ở trong chăn, trong tay vẫn như cũ nắm thật chặt kiếm của nàng.
Bách Linh đứng một hồi, đột nhiên nói:
- Thiền Thiền, tiểu thư thật kỳ quái, hôm nay vậy mà chủ động nói chuyện với ta, để cho ta đêm nay gọi Tiểu Điệp qua, đây là ý gì? Chẳng lẽ tiểu thư nàng muốn...
Lập tức lại lắc đầu nói:
- Không đúng không đúng, không có khả năng. Hẳn là nguyên nhân khác, đáng tiếc tiểu thư không nói cho ta.
Hạ Thiền không nhúc nhích nằm ở trên giường, ánh mắt nhìn lên phía trên, kinh ngạc ngẩn người.
Bách Linh nhìn nàng một cái, nhịn không được nói:
- Nha đầu đáng thương, nhìn xem khuôn mặt nhỏ trắng bệch của ngươi, rõ ràng đau bụng, thân thể không thoải mái, tối hôm qua còn muốn đi trông coi tên kia... Nào có nhiều sát thủ như vậy, hơn nữa còn có tiểu thư ở đây, ngươi sợ cái gì?
- Mặc dù tiểu thư nói qua, sẽ không nhúng tay bất kỳ tục sự gì, thế nhưng... Nơi này dù sao cũng là nhà của nàng, vị kia dù sao cũng là nàng...
- Tốt thôi, ta đứng đây nói chuyện không đau eo, dù sao ta cũng không chảy máu vì tên kia, lại không vì hắn mà đau qua...
- Thiền Thiền... Cô gia rất thích khi dễ người, không chỉ có thích khi dễ ta, còn muốn khi dễ càng nhiều tiểu cô nương, đêm nay phu nhân chuẩn bị đưa cho cô gia hai tiểu nha đầu động phòng, ta vừa nói, hai mắt cô gia đã sáng lên, còn nuốt nước miếng...
Nàng một người đứng bên giường nói liên miên lải nhải.
Hạ Thiền quấn người ở trong chăn, chỉ lộ ra một gương mặt xinh đẹp, một thanh kiếm, hai con ngươi kinh ngạc xuất thần nhìn màn mùng trên đỉnh đầu, không nói một lời.
Sau khi Bách Linh lại nói liên miên lải nhải chửi bới Lạc Thanh Chu vài câu, nàng rốt cục nhịn không được mở miệng:
- Dông dài.