- Khẳng định không phải, khẳng định có nguyên nhân khác.
Tần nhị tiểu thư do dự một hồi, nhìn hắn nói:
- Thanh Chu ca ca, ghi chép nói chuyện phiếm giữa chàng và Nguyệt tỷ tỷ vẫn còn chứ? Ta có thể nhìn không?
Trên mặt Lạc Thanh Chu lộ ra biểu lộ khó xử:
- Không phải không nguyện ý cho nàng xem, chỉ là ta cảm thấy như thế này tựa hồ không quá lễ phép với Nguyệt tỷ tỷ. Vừa rồi gửi cho nàng dòng tin nhắn kia đã rất không lễ phép.
Tần nhị tiểu thư nghe vậy, nói khẽ:
- Thanh Chu ca ca nói đúng lắm, những tin nhắn này không chỉ là bí mật của Thanh Chu ca ca, còn là của Nguyệt tỷ tỷ, Vi Mặc hoàn toàn chính xác không nên nhìn.
Dừng một chút, nàng lại hỏi:
- Thanh Chu ca ca, chàng biết Nguyệt tỷ tỷ lâu như vậy, đều chưa từng gặp qua người nàng trong hiện thực, cũng không biết nhà của nàng ở nơi nào?
Lạc Thanh Chu lắc đầu, nói:
- Không dám hỏi, hỏi đoán chừng nàng cũng sẽ không nói.
Hai người nói chuyện, trong bất tri bất giác đã đến đêm khuya.
Tần nhị tiểu thư thân thể yếu đuối, mặc dù trong lòng suy nghĩ chuyện, không có chút bối rối, nhưng Lạc Thanh Chu vẫn không nói chuyện phiếm thêm với nàng, ôm nàng nói:
- Vi Mặc, ngủ đi, không nên suy nghĩ nhiều. Chuyện ta và Nguyệt tỷ tỷ, ta sẽ tự mình giải quyết, ta chỉ là giấu ở trong lòng rất lâu, muốn nói với nàng một tiếng, nói ra thoải mái hơn.
Tần nhị tiểu thư ôn nhu nhược nhược dán ở trong ngực của hắn, con ngươi vẫn như cũ mở to, vẫn đang suy nghĩ thân ảnh thanh lãnh trắng noãn như nguyệt quang kia.
Sau một lúc lâu.
Nàng đột nhiên lại nói:
- Thanh Chu ca ca, khăn tay Nguyệt tỷ tỷ tặng cho chàng kia, trước tiên có thể đặt ở chỗ Vi Mặc nơi này không? Hai ngày nữa sẽ trả lại cho chàng.
Lạc Thanh Chu do dự một chút, lấy khăn ra, cho nàng, nói:
- Ngủ đi, có chuyện gì, bắt đầu từ ngày mai lại nghĩ. Thân thể nàng yếu, không thể thức đêm.
- Ừm.
Tần nhị tiểu thư đặt khăn tay ở phía dưới gối đầu, sau đó lại dán vào trong ngực của hắn, ôm chặt hắn.
Không bao lâu, nàng đã bất tri bất giác tiến vào mộng đẹp.
Lạc Thanh Chu vẫn như cũ trợn tròn mắt, lăn lộn khó ngủ, trong đầu không ngừng mà hiện ra từng li từng tí phát sinh với Nguyệt tỷ tỷ sau khi quen biết.
Lại nằm một hồi, hắn nhịn không được lại lấy ra bảo điệp đưa tin, gửi một tin nhắn cho Nguyệt tỷ tỷ: 【 Nguyệt tỷ tỷ, ngươi đã ngủ chưa? 】
Vốn cho rằng đối phương vẫn như cũ sẽ không trả lời.
Nhưng tin tức rất nhanh đáp lại: 【 Không có 】
Lạc Thanh Chu vội vàng nhắn: 【 Nguyệt tỷ tỷ, ngươi không có tức giận à? 】
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Không có 】
Lạc Thanh Chu: 【 Vậy ngươi đang ở đâu, ta đi tìm ngươi đi, ta ngủ không được 】
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Không cần, bồi nương tử nhà ngươi đi 】
Lạc Thanh Chu: 【 Nàng đã ngủ. À Nguyệt tỷ tỷ, ta đã kể tất cả chuyện của ngươi cho nàng biết, hi vọng ngươi đừng tức giận. Nàng là nương tử của ta, ta không muốn một mực giấu diếm nàng 】
Đối phương không tiếp tục trả lời.
Lạc Thanh Chu lại đợi một hồi, nói: 【 Nguyệt tỷ tỷ, ta có thể hỏi ngươi một lần nữa hay không, vì sao ngươi một mực giúp ta? Đừng nói chỉ là vì ta giúp ngươi độ kiếp, ta không tin 】
Thật lâu, tin tức hồi phục lại: 【 Ngươi cảm thấy ta bởi vì cái gì? 】
Lạc Thanh Chu không dám nói, cũng không tiện nói, nói: 【 Nguyệt tỷ tỷ có thể nói cho ta lời nói thật không? 】
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Bởi vì ta thích ngươi 】
Lạc Thanh Chu lập tức trì trệ.
Lúc này, tin nhắn tới: 【 Ngươi có phải muốn nghe câu nói này hay không? Thật có lỗi, ngươi suy nghĩ nhiều 】
Lạc Thanh Chu: - ...
Hắn đành phải tiếp tục mặt dày nói: 【 Nguyệt tỷ tỷ, vậy ngươi nói, đến cùng là bởi vì cái gì? 】
Sau một lúc lâu, tin nhắn mới gửi tới: 【 Bởi vì ngươi có thể giúp ta độ kiếp, còn có, bởi vì ngươi nghe lời của ta. Ngươi có thiên phú, có tiền đồ, lại rất nghe lời của ta, ta tự nhiên muốn cho ngươi trở nên càng mạnh mẽ hơn, đến lúc đó tùy ý thúc đẩy ngươi 】
Lạc Thanh Chu trệ trệ: 【 Nguyệt tỷ tỷ, lời này của ngươi, để cho ta có chút thương tâm, có thể rút về hay không? 】
Đối phương không tiếp tục trả lời.
Lạc Thanh Chu lại âm thầm chờ đợi một hồi, lại lấy dũng khí trả nhắn: 【 Nguyệt tỷ tỷ, ngươi có thể không tiếp tục tu luyện loại công pháp kia không? 】
【 Chỉ có đồ đần mới có thể tu luyện công pháp diệt tuyệt nhân tính kia! 】
Hắn lại bồi thêm một câu.
Nhưng rất nhanh, hắn lại thu hồi hai câu này.
Được rồi.
Hắn có tư cách gì chỉ trích công pháp người khác tu luyện, hắn lại có tư cách gì quyết định cuộc sống của người khác?
Có lẽ nàng tu luyện loại công pháp kia, sẽ đi càng xa, sẽ thật được trường sinh.
Có người thích trường sinh lạnh giá, có người thích nhân sinh đặc sắc, mỗi người đều có cuộc sống của mình, thật sự là hắn không có bất kỳ tư cách gì miễn cưỡng người khác tiếp nhận ý nghĩ của hắn.