Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Nàng đương nhiên lợi hại, là… Một trong người lợi hại nhất thông minh nhất ta đến nay nhìn thấy, chỉ xếp sau nhị tiểu thư nàng. Còn có, nàng biết ta sẽ không dùng loại ngữ khí ngả ngớn mập mờ kia nói chuyện với nàng.
Tần nhị tiểu thư có chút nhíu mày, lại suy tư một chút, nói:
- Thanh Chu ca ca, vậy chàng cứ nhắn rằng, nương tử của ta muốn nhìn ngươi một chút.
Lạc Thanh Chu nói:
- Dạng này không tốt lắm đâu?
Tần nhị tiểu thư nói:
- Không sao đâu, Thanh Chu ca ca, nàng đối với chàng tốt như vậy, sẽ không vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận.
Dừng một chút, ánh mắt nàng lấp lóe, lại nói:
- Ta muốn nhìn nhiều hơn cách nói chuyện, nhìn nhiều hơn về thái độ và cùng ngữ khí đối với chàng.
Lạc Thanh Chu đành phải thuận theo lời nhị tiểu thư, duỗi ra ngón tay, trả lời: 【 Nguyệt tỷ tỷ, nương tử của ta nói nàng muốn nhìn ngươi một chút, có thể chứ? 】
Ai ngờ sau khi gửi đi tin nhắn, đối phương cũng không tiếp tục trả lời.
Hai người đợi nửa ngày.
Tần nhị tiểu thư đột nhiên hỏi:
- Thanh Chu ca ca, chàng không phải nói, Nguyệt tỷ tỷ đưa cho chàng một cái tay khăn à? Vi Mặc có thể nhìn chứ?
- Đương nhiên.
Lạc Thanh Chu cũng không do dự, lập tức lấy ra khăn tay tuyết trắng từ trong nhẫn chứa đồ, đưa cho nàng.
Tần nhị tiểu thư tiếp trong tay, đầu tiên nhẹ nhàng xoa nắn một chút vải vóc, lại dùng cái mũi ngửi ngửi hương vị phía trên, sau đó cẩn thận quan sát hoa văn nhàn nhạt phía trên.
Lạc Thanh Chu nghi ngờ nói:
- Thế nào? Nhìn ra cái gì rồi?
Tần nhị tiểu thư lại nhìn một hồi, còn đưa hắn, lắc đầu nói:
- Vải vóc rất tốt, sờ rất mềm mại, rất dễ chịu, mùi thơm rất đặc biệt, ngửi vào để cho người ta có một loại cảm giác rất kỳ quái, ta không nhìn ra được xuất từ chỗ nào.
Lạc Thanh Chu thu hồi khăn tay, nói:
- Đây là pháp khí, khẳng định không phải tiệm vải phổ thông làm ra.
Tần nhị tiểu thư lại hỏi:
- Thanh Chu ca ca, chàng nói bệnh của ta với nàng rồi?
Lạc Thanh Chu nói:
- Nói, ta lúc ấy không biết nên tìm ai hỗ trợ, gặp nàng rất lợi hại, cho nên muốn hỏi một chút. Đúng rồi, lúc ấy ở Mạc Thành, nàng còn đưa ra một phương pháp, nói đem thần hồn của nàng chuyển dời đến trên người một người khác, như thế thì nàng có thể còn sống.
Tần nhị tiểu thư giật mình:
- Nàng nói, chuyển dời đến trên người ai?
Lạc Thanh Chu nói:
- Nàng nói phải có quan hệ máu mủ mới được, đại tiểu thư là người chọn lựa thích hợp nhất. Nhưng dạng này, thần hồn đại tiểu thư liền… Ta trực tiếp từ chối. Ta đương nhiên sẽ không đồng ý, ta biết, nàng cũng sẽ không đồng ý.
Tần nhị tiểu thư có chút cau mày, tựa như đang tự hỏi cái gì, sau một lúc lâu, nói khẽ:
- Thanh Chu ca ca, chàng có thể kể lại những lời Nguyệt tỷ tỷ lúc ấy nói, một chữ không lọt cho ta biết không?
Lạc Thanh Chu cẩn thận nhớ lại một chút, nói:
- Nguyệt tỷ tỷ nói thần hồn nàng có thể chiếm cứ một cỗ nhục thân khác, trùng sinh bên trong một cỗ nhục thân khác. Ngoại trừ nhục thân khác biệt ra, ý thức của nàng, ký ức, tính cách các loại, đều còn, đều là nàng, nhưng nhất định phải chiếm cứ nhục thân của người có quan hệ máu mủ với nàng, mới có cơ hội.
- Ta hỏi Nguyệt tỷ tỷ, người kia sau khi bị nàng chiếm cứ nhục thân sẽ thế nào?
- Nguyệt tỷ tỷ nói, hồn phi phách tán, hoặc là, cùng nàng cùng tồn tại. Chính là các nàng đồng sử dụng nhục thân kia, có đôi khi là nàng, có đôi khi là đối phương.
- Ta lúc ấy nghe đến đó, liền không có nói chuyện, ta chắc chắn sẽ không đồng ý.
- Sau đó Nguyệt tỷ tỷ nói với ta, ngươi không phải không thích nương tử nhà ngươi sao? Hiện tại đã ly hôn với nàng, ngươi hẳn là rất dễ lựa chọn?
- Nguyệt tỷ tỷ có ý tứ là, để cho ta lựa chọn cứu nàng, mà hi sinh đại tiểu thư.
Lạc Thanh Chu một năm một mười kể lại đối thoại ngay lúc đó.
Tần nhị tiểu thư nghe xong, trầm mặc hồi lâu, nói:
- Thanh Chu ca ca, vô luận là ở Mạc Thành, hay là đến kinh đô, chỉ cần chàng gặp được bất kỳ khó khăn gì, nàng đều sẽ giúp chàng, đúng không?
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu:
- Nguyệt tỷ tỷ mặc dù lãnh đạm, nhưng đối với ta rất tốt.
Tần nhị tiểu thư lại nói:
- Nàng một mực đang nghĩ tất cả biện pháp giúp chàng tu luyện, giúp chàng tấn cấp, thậm chí sớm chuẩn bị xong thứ cần thiết để chàng tấn cấp, đúng không?
Ánh mắt Lạc Thanh Chu phức tạp nói:
- Đúng vậy, ta cuối cùng mới biết.
Tần nhị tiểu thư trầm mặc xuống, muốn nói lại thôi.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng, do dự một chút, chậm rãi nói:
- Vi Mặc, nàng nói… Nàng ta có thể hay không....
Tần nhị tiểu thư nhíu mày trầm tư, không nói gì.
Lạc Thanh Chu tiếp tục nói:
- Bằng không, sao Nguyệt tỷ tỷ lại toàn tâm toàn ý liều lĩnh giúp ta đây? Chỉ vì về sau nàng độ lôi kiếp để ta giúp nàng?