Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1811. Thẳng thắn với nhị tiểu thư về Nguyệt tỷ tỷ (2)




Lập tức, hắn bắt đầu kể từ lúc lần đầu tiên nhìn thấy Nguyệt tỷ tỷ tại Mạc Thành.

Giảng trong chốc lát, tin nhắn trả lời lại.

Nguyệt tỷ tỷ: A

Lạc Thanh Chu trả lời: Nguyệt tỷ tỷ, có chuyện gì sao?

Nhắn tin xong, hắn lại tiếp tục nói.

Tần nhị tiểu thư nằm trong ngực của hắn, ngẩng khuôn mặt thanh lệ, mở to con ngươi thanh tịnh mà ôn nhu, an tĩnh nghe.

Lúc này, tin nhắn lần nữa gửi tới: Không sao đâu

Lạc Thanh Chu: A

- Chờ chúng ta đến kinh đô, vốn cho rằng chia lìa với nàng, về sau rất khó gặp lại, ai ngờ rất khéo, nàng vậy mà cũng tới đây...

- Nàng tiếp tục giúp ta tu luyện thần hồn, vì giúp ta nhanh chóng tu luyện, nàng tiếp nhận lôi kiếp, làm hộ pháp cho ta, cho ta công pháp tu luyện, giúp ta giải quyết các loại vấn đề… nàng vì nhục thân ta tấn cấp, sớm chuẩn bị cho ta rất nhiều thiên tài địa bảo luyện đan… Những dược liệu kia đều giá trị liên thành…

- Nàng còn giúp ta cứu được Hoa Cốt, còn tự mình giúp ta tu luyện công pháp, mặc kệ ta có vấn đề gì, nàng đều sẽ giúp ta giải đáp, trợ giúp cho ta...

- Vi Mặc, ta thề, lúc kia, ta thật chỉ coi nàng là bằng hữu tốt nhất, tỷ tỷ tốt nhất, lão sư tốt nhất, chưa hề dám suy nghĩ nhiều....

- Lúc kia, nàng là người có gia thất, Ta cũng thế. Nàng có phu quân của mình, mặc dù nàng nói, phu quân nàng đối xử với nàng không tốt....

- Đoạn thời gian trước, nàng nói nàng bị phu quân bỏ, ta thay nàng cảm thấy khổ sở, ta rất yêu thương nàng, còn có, Trong lòng ta… ta vậy mà âm thầm cao hứng.....

- Vi Mặc, thật xin lỗi, từ ngày đó bắt đầu, ta cảm giác tình cảm của mình đối với nàng ấy tựa hồ phát sinh một chút biến hóa, mỗi đêm khi trời tối, đều sẽ nhớ nàng ta… Mỗi lần đều ngóng trông muốn nhìn thấy nàng, nếu không có nhìn thấy nàng, cũng ngóng trông có thể nói chuyện phiếm cùng với nàng....

- Nàng trả lời ta, ta rất vui vẻ; nàng không trả lời, ta sẽ rất mất mát, trong lòng vắng vẻ...

- Thật xin lỗi, Vi Mặc, ta...

Tần nhị tiểu thư nhẹ nhàng bưng kín miệng của hắn, ôn nhu nói:

- Thanh Chu ca ca, không cần phải nói xin lỗi, không cần cảm thấy có lỗi với chúng ta. Nữ tử dạng này, cho dù Vi Mặc, Hạ Thiền, Tiểu Điệp các nàng cộng lại, cũng so ra kém nàng. Không có nàng thì không có Thanh Chu ca ca, không có Thanh Chu ca ca, tự nhiên cũng sẽ không có chúng ta. Vô luận ở Mạc Thành, hay là ở kinh đô, đều là Thanh Chu ca ca một lần lại một lần giúp chúng ta vượt qua nguy nan, thực lực Thanh Chu ca ca đều là nàng cho, cho nên… Vi Mặc cảm kích nàng, cũng lý giải tình cảm Thanh Chu ca ca dành cho nàng, chỉ là…

Nàng có chút nhíu nhíu mày lại, nói:

- Thanh Chu ca ca, nàng toàn tâm toàn ý giúp chàng, thậm chí không để ý an nguy của mình giúp chàng, thật chỉ là bởi vì Lôi Linh chi căn của chàng?

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:

- Ta mỗi lần hỏi nàng, nàng đều nói như thế.

Tần nhị tiểu thư nhìn về phía ngọc thạch trong tay hắn, nói:

- Thanh Chu ca ca nhìn qua tướng mạo chân chính của nàng chưa?

Lạc Thanh Chu nói:

- Nhìn qua, tướng mạo Nguyệt tỷ tỷ thật ra rất phổ thông.

Tần nhị tiểu thư nhíu mày trầm tư một chút, nói:

- Thanh Chu ca ca, chàng có thể để nàng chụp một tấm ảnh chân dung của nàng hay không, ta muốn toàn thân.

Lạc Thanh Chu có chút khó khăn:

- Nàng hẳn là sẽ không đáp ứng.

Tần nhị tiểu thư nói:

- Thanh Chu ca ca trước thử một chút.

Lạc Thanh Chu do dự một chút, đành phải duỗi ra ngón tay, bắt đầu biên tập tin nhắn.

Lúc này, Tần nhị tiểu thư đột nhiên nói:

- Thanh Chu ca ca, để Vi Mặc viết cho.

Lạc Thanh Chu giật mình, nhẹ gật đầu.

Tần nhị tiểu thư duỗi ra ngón tay ngọc, nhẹ nhàng huy động ở biên giới ngọc thạch, mỗi khi vạch ra một chữ, Lạc Thanh Chu sẽ nhanh chóng dùng ngón tay viết ra: Nguyệt tỷ tỷ, ta ngủ không được, có chút nhớ ngươi, có thể gửi cho ta một tấm ảnh chân dung toàn thân của ngươi được không? Mơ hồ chút cũng không sao, ta muốn nhìn thấy ngươi

Lạc Thanh Chu viết xong, vội vàng nói:

- Có quá mạo muội và thất lễ hay không? Nguyệt tỷ tỷ nhìn thấy có thể sẽ tức giận.

Tần nhị tiểu thư không nói gì, cầm lấy ngón tay của hắn, gửi đi.

Trong lòng Lạc Thanh Chu lập tức lo lắng bất an.

Chờ đợi là dày vò.

Ánh mắt Lạc Thanh Chu chăm chú nhìn bảo điệp đưa tin trong tay.

Tần nhị tiểu thư cũng nhìn chăm chú.

Trong lúc nhất thời, trong phòng tĩnh không một tiếng động, chỉ có tiếng hô hấp của hai người.

Hồi lâu sau.

Tin tức rốt cục trả lời lại: Nương tử ngươi gửi tin nhắn phải không?

Lạc Thanh Chu: - ...

Tần nhị tiểu thư: - ...

Hai người nhìn nhau, hai mặt nhìn nhau.

Tần nhị tiểu thư kinh ngạc nói:

- Nguyệt tỷ tỷ lợi hại như vậy sao?