Màn đêm buông xuống.
Một vòng trăng sáng thăng lên đầu cành.
Sau khi cơm nước xong.
Lạc Thanh Chu đi đến thỉnh an vị nhạc mẫu đại nhân nơi đó.
Tống Như Nguyệt đang ngồi ở trong phòng khách ăn điểm tâm, thấy hắn đến thỉnh an, đầu tiên mặt lạnh giả vờ một hồi, sau đó mới mở miệng khiển trách:
- Ngày mai nhớ kỹ đi xem Vi Mặc một chút, nói chuyện với nàng, nói nhiều một chút cố sự nàng thích nghe. Đừng xem lời ta nói như gió thoảng bên tai, nhớ kỹ?
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Thanh Chu nhớ kỹ.
Tống Như Nguyệt duỗi ra ngón tay ngọc nhỏ dài, lấy một khối nhỏ điểm tâm bỏ vào trong miệng, sau đó nhăn nhăn lông mày, nói với Mai nhi bên cạnh:
- Bỏ nhiều đường, dính tay quá.
Dừng một chút, lại lạnh mặt nói:
- Bọc lại điểm tâm còn lại, để tiểu tử này mang ra ngoài, đưa cho hạ nhân nào đó hoặc ném đi đều được.
- Vâng, phu nhân.
Mai nhi vội vàng đi qua bưng điểm tâm lên, đi vào thiên phòng bên cạnh, cẩn thận bao hết.
Sau đó đi ra đưa cho Lạc Thanh Chu:
- Cô gia, cầm.
Lạc Thanh Chu nhận trong tay, nhìn vườn hoa phía sau một chút, thấp giọng nói:
- Mai nhi cô nương, ta muốn đi hậu hoa viên một chuyến, chia điểm tâm cho Tứ Tứ cùng Tây Tây, có thể chứ?
- Hừ!
Tống Như Nguyệt đột nhiên vỗ bàn một cái, bưng chén trà lên, mặt mũi tràn đầy tức giận liếc xéo hắn.
Mai nhi vội vàng thấp giọng nói:
- Cô gia, không được tặng người, lấy về tự mình ăn, đi nhanh đi.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, không dám dừng lại thêm, đành phải chắp tay cáo lui.
Chờ hắn rời đi về Tống Như Nguyệt thả tay bỏ xuống chén trà, xụ mặt, tức giận thầm nói:
- Tiểu tử thúi, đối tốt với hắn cũng không biết, đầu óc đần như vậy, đáng đời hắn phòng không gối chiếc!
Mai nhi ở một bên cúi đầu, nín cười, không dám lên tiếng.
Tống Như Nguyệt lại hỏi:
- Mật Nhi cùng Tử nhi, đưa qua chưa?
Mai nhi vội vàng nói:
- Phu nhân, đang muốn bẩm báo ngài đây, Mật Nhi cùng Tử nhi vừa đi, còn chưa đi đến cửa ra vào của cô gia liền bị Bách Linh ngăn cản, sau đó chặn trở về. Bách Linh nói cô gia hiện tại đang khắc khổ đọc sách, không thể trầm mê trong ôn nhu, còn nói cô gia thân thể yếu đuối, chịu không được giày vò, còn nói...
- Còn nói cái gì?
Tống Như Nguyệt híp mắt.
Mai nhi cúi đầu, một mặt cổ quái nói:
- Còn nói, cô gia có mấy người các nàng là đủ rồi...
- Ừm?
Lông mày Tống Như Nguyệt vẩy một cái, trong mắt lấp lóe quang mang:
- Mấy người các nàng?
Mai nhi ngẩng đầu vụng trộm nhìn nàng một cái, thấp giọng nói:
- Phu nhân, về phần nàng nói là mấy người nào, nô tỳ cũng không dám hỏi.
Nàng thật ra rất hiếu kì, hi vọng phu nhân biết.
Ai ngờ Tống Như Nguyệt lại trợn trắng mắt, nói móc nàng:
- Ngươi yên tâm, trong đó khẳng định không có ngươi.
Mai nhi: - ...
- Kẽo kẹt, kẽo kẹt...
Lạc Thanh Chu giẫm lên tuyết đọng, đi tới cửa ra vào“Linh Thiền Nguyệt cung”.
Đang muốn đi qua gõ cửa, cửa sân “Kẹt kẹt” một tiếng mở ra.
Bách Linh một bộ váy phấn, thanh tú động lòng người đứng trong cửa, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào:
- Cô gia, trước nói với ngươi một vấn đề.
Lạc Thanh Chu ý vị thâm trường nhìn nàng một cái, nói:
- Ngươi nói.
Bách Linh cười nói:
- Chúc mừng cô gia, phu nhân chọn lựa cho cô gia hai tiểu nha đầu xinh đẹp động phòng, đêm nay có thể đi hầu hạ cô gia.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng, không nói gì.
Hắn biết, nàng vẫn chưa nói xong.
Quả nhiên, Bách Linh lại cười hì hì nói:
- Bất quá rất đáng tiếc, hai tiểu nha đầu động phòng kia rất ghét bỏ thân phận người ở rể của cô gia, cho nên khóc lóc hô hào tìm chết cũng không muốn hầu hạ cô gia. Không có cách nào, phu nhân sợ chết người, đành phải thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Nói xong, lại nháy nháy mắt, cười nói:
- Cô gia, tiếc nuối không? Khổ sở không? Thất vọng không?
Lạc Thanh Chu nhìn tròng mắt của nàng một chút, nói:
- Có chút thất vọng.
Bách Linh lông mày nhíu lại:
- Ồ?
Lạc Thanh Chu ra vẻ tiếc nuối thở dài một hơi:
- Nếu như lại nhiều thêm hai nha đầu động phòng, ta về sau cũng không cần lại phiền phức đại tiểu thư cùng phòng với ta, đối với mọi người mà nói đều là chuyện tốt, ngươi nói có phải không, Bách Linh cô nương?
Ánh mắt hai người giao hội, dừng lại một lát, cũng trầm mặc một lát.
- Hừ!-
Bách Linh hừ lạnh một tiếng, vào cửa nói:
- Quả nhiên, nam nhân đều háo sắc, cũng không biết đủ, đều không phải là đồ tốt! Cô gia cũng giống vậy!
Lạc Thanh Chu đi vào theo, nhìn nàng nói:
- Ta thấy Bách Linh cô nương có chút tức giận, là bởi vì tiểu thư nhà ngươi sao?
Bách Linh trừng mắt liếc hắn một cái nói:
- Đương nhiên!
Lạc Thanh Chu mỉm cười nói:
- Thế nhưng, nếu như ta nếu có nhiều thêm hai nha đầu động phòng, thật không cần đại tiểu thư cùng phòng với ta, nàng không phải hẳn là nên cao hứng, ngươi cũng không phải hẳn là cao hứng theo mới đúng chứ?
Bách Linh nghẹn lời một chút, tựa hồ không còn gì để nói, đành phải dậm chân, tức giận đi tới sau vườn hoa:
- Cô gia thật bại hoại, ta không muốn nói chuyện cùng cô gia!