- Hừ!
Thiếu nữ rốt cuộc cũng lên tiếng, lại hừ lạnh một tiếng, vẫn như cũ quay gương mặt xinh đẹp nhìn nơi khác.
Lạc Thanh Chu đoán không được tâm tư của nàng, cũng nhìn không thấu lời trong lòng của nàng, thấy gió đêm lạnh lẽo, sắc mặt thiếu nữ càng thêm khó coi, nghĩ nghĩ, xoay người đi vào phòng bếp, kéo ra lò lửa từ trong góc phòng bếp, hiện lên lửa than.
Một lát sau, lửa được nhóm lên.
Lạc Thanh Chu ở cửa phòng bếp hô:
- Hạ Thiền cô nương, nếu như ngủ không được, tiến đến sưởi ấm một chút đi, bên ngoài lạnh lẽo.
Thiếu nữ vẫn như cũ ôm kiếm đứng trong gió rét, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, không có để ý hắn.
Lạc Thanh Chu kịp phản ứng, chỉ đành phải nói:
- Hạ Thiền cô nương, bên ngoài lạnh lẽo, cầu ngươi đến đây sưởi ấm một chút đi.
Dù sao đã thành thói quen.
Hơn nữa lúc trước lại mặt, thiếu nữ này giúp hắn xả được cơn giận; lần trước đi Thành Quốc phủ, thiếu nữ này lại bảo hộ hắn.
Thời gian đã gần đến tết.
Đến lúc đó hắn và Tần đại tiểu thư có khả năng còn muốn đi Thành Quốc phủ, cần nàng bồi tiếp.
Tính cách thiếu nữ này mặc dù không làm cho người thích, nhưng tác dụng vẫn rất lớn.
Cho nên liền thuận theo nàng một chút.
- Hừ!
Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, rốt cuộc cũng cử động.
Lạc Thanh Chu vội vàng tránh ra, tiến vào phòng bếp.
Thiếu nữ tiến vào phòng bếp, ôm kiếm, đứng ở trước lò lửa, vẫn như cũ lạnh lùng như băng.
Lạc Thanh Chu mang một cái ghế ngồi nhỏ, đặt ở phía sau của nàng, nói:
- Ngồi đây, ta đi lấy cho ngươi một chén nước nóng.
Nói xong, liền đi ra phòng bếp, đến phòng khách.
Trong phòng khách có lò vẫn đun giữ nước nóng.
Lạc Thanh Chu cầm chén, rót một chén nước nóng, về tới phòng bếp.
Trong phòng bếp.
Thiếu nữ đã ngồi xuống, vẫn như cũ ôm kiếm, mặt lạnh, gặp hắn tiến đến, gương mặt xinh đẹp quay sang nhìn về phía nơi khác.
Lạc Thanh Chu đưa nước nóng trong tay tới, nói:
- Hạ Thiền cô nương, uống... Cầu ngươi uống nước.
Thiếu nữ không có nhận.
Lạc Thanh Chu đành phải tự mình bưng, đứng ở bên cạnh.
Hả?
Hắn đột nhiên nhìn thấy một cái ghế đẩu khác đặt ở một bên bên cạnh lò lửa, cách nàng một khoảng.
Thế nhưng mà, hắn rõ ràng nhớ kỹ cái ghế đẩu này lúc nãy còn đặt ở trong góc.
Chẳng lẽ là...
Hắn mắt nhìn thiếu nữ băng lãnh trước mặt một chút, do dự một chút, đi lên phía trước nói:
- Cái kia... Hạ Thiền cô nương, ta có thể ngồi xuống sao?
Thiếu nữ vẫn lạnh mặt, không nói gì.
Không có hừ, đó chính là đồng ý.
Lạc Thanh Chu bưng chén trà, ngồi xuống ghế nhỏ, nhìn thoáng qua gò má của nàng, muốn nói chuyện, lại không biết nên nói cái gì.
Dù sao nói cái gì cũng không được đáp lại.
Nhiều nhất đạt được một chữ “Hừ”.
Hơn nữa còn có nguy hiểm khi bất cứ lúc nào cũng thể chọc giận nàng.
Cho nên... Vẫn là ngậm miệng cho thỏa đáng.
Hai người ngồi trước lò lửa, một người bưng chén trà, một người ôm kiếm, một người nhìn xem lò lửa, một người quay mặt sang một bên, đều trầm mặc không nói gì.
Bóng đêm lặng yên trôi qua.
Nhiệt độ trong lò lửa chậm rãi tản ra trong phòng bếp mờ tối, lặng lẽ sưởi ấm đôi nam nữ cổ quái đang trầm mặc.
- Cái kia, ngươi lạnh không? Muốn ta khoác giúp ngươi thêm một bộ y phục hay không?
- Bây giờ cũng không còn sớm, nếu không, trở về ngủ đi?
- Trời rất nhanh đã sáng rồi...
Suốt cả đêm, Lạc Thanh Chu chỉ nói ba câu này, thế nhưng cũng không có đạt được bất kỳ đáp lại nào.
Lúc trời tờ mờ sáng.
Thiếu nữ rốt cuộc đứng dậy, cầm kiếm, băng lãnh rời đi, vẫn không có để lại một câu nói.
Lạc Thanh Chu lại ngồi một hồi, tắt lò, trở lại trong phòng.
Lập tức cởi đồ lên giường, chui vào chăn mền, ôm lấy tiểu nha đầu ấm áp kiều nhuyễn.
Thật sự là giày vò người.
Cả đêm đều ngồi chịu rét sưởi lửa, ở trong chăn ôm tiểu nha đầu hôn trán hôn má không tốt sao?
Hắn hôn vai trơn mềm của Tiểu Điệp một cái, quấn chặt chăn mền, nhắm mắt lại.
Một giấc này, nhanh ngủ đến buổi trưa.
Ăn cơm trưa, hắn lại đi thạch thất dưới đáy hồ tu luyện.
Khi chạng vạng tối mới trở về.
Tiểu Điệp đã bưng cơm tối phong phú trở về, sau đó nói cho hắn biết:
- Công tử, vừa rồi Bách Linh tỷ tỷ tới. Bách Linh tỷ tỷ nói nàng tối hôm qua thấy ác mộng, một mình ngủ sợ hãi, để nô tỳ đêm nay đi qua ngủ với nàng một đêm.
Lạc Thanh Chu nghe vậy sững sờ:
- Nàng còn nói cái gì?
Tiểu Điệp nghĩ nghĩ, lắc đầu nói:
- Không có, chỉ nói những thứ này. Công tử, ban đêm nô tỳ trước làm ấm cho người, chờ giúp công tử sưởi ấm lại đi qua chỗ Bách Linh tỷ.
Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, ánh mắt lấp lóe, nói:
- Không cần, ngươi đi sớm một chút đi.
Tiểu Điệp không có suy nghĩ nhiều, đáp ứng.
Lạc Thanh Chu cúi đầu ăn cơm, trong lòng nói thầm: Nàng cũng đã biết ta hoài nghi nàng? Cho nên nàng đêm nay cố ý muốn gọi Tiểu Điệp đi qua, chế tạo chứng cứ không ở tại chỗ, sau đó đợi Tiểu Điệp ngủ thiếp đi, nàng lại đột nhiên vụng trộm tới... Ngủ với ta?
Hèn hạ!