Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 178: Đi đời nhà ma




Vương Thành sáng mắt lên, vội vàng nói:

- Thần bà, ngài trở về? Tiểu tử kia...

- Ha ha ha ha ha ha...

Lão bà đột nhiên điên cuồng cười to, đột nhiên từ dưới đất nhảy dựng lên, hai tròng mắt tan rã, gương mặt rất vặn vẹo, duỗi ra hai móng vuốt khô gầy, đột nhiên nhào tới người hắn, mở ra răng vàng sắc nhọn, đối mặt hắn hung tợn cắn tới!.

- A ——

Vương Thành vội vàng không kịp chuẩn bị, bị cắn một ngụm, lập tức vừa hãi vừa sợ, đột nhiên vung ra một quyền, “Phanh” một tiếng đập vào trên lồng ngực lão bà!

Thân thể gầy còm của lão bà trực tiếp bị đập bay ra ngoài, nặng nề mà ngã xuống trên mặt đất phía trước cửa sổ.

Lão bà nằm trên mặt đất, lồng ngực lõm vào, miệng mũi tuôn máu, mặt mũi tràn đầy tử khí, hé miệng, đưa tay “Ôi ôi” vài tiếng, đột nhiên dứt lời, một mệnh ô hô, đi đời nhà ma!

Mặt mũi Vương Thành tràn đầy máu tươi đứng tại chỗ, ngây ra như phỗng.

Trời tối người yên.

Lạc Thanh Chu nằm ở trên giường, trằn trọc, không cách nào ngủ.

Tiểu nha đầu trong ngực, đã ngủ say.

Sau khi diệt sát hai con quỷ nô, tâm tình của hắn vẫn luôn không cách nào bình tĩnh trở lại.

Nếu không phải hắn vừa lúc nhìn thấy những sách vở kia, lại vừa lúc tu luyện thần hồn, chỉ sợ cả đời cũng không biết, trong đêm tối lại còn có mấy thứ lén lén lút lút như thế này.

Thế giới này thần bí và phức tạp hiển nhiên nằm ngoài sự dự liệu của hắn.

Ngoại trừ phàm nhân, võ giả, còn có cường giả tu hồn.

Ngoại trừ yêu thú, âm hồn, còn có các loại quỷ quái.

Hắn nếu giống như trước, một lòng chỉ nghĩ đến đọc sách trở nên nổi bật, chỉ sợ hiện tại đã sớm biến thành một bộ thi thể lạnh băng.

Đại phu nhân chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.

Chỉ là hắn không rõ, bây giờ hắn đã rời khỏi Thành Quốc phủ, ở rể đến Tần phủ, không còn có bất cứ uy hiếp gì đối với nhi tử của bà ta, đối phương vì sao còn nhất định phải đẩy hắn vào chỗ chết.

Chẳng lẽ liền xả ra một hơi trong lòng?

Hay là nói... Bởi vì trận hôn sự bọn họ một tay chủ đạo mà thành này?

Ngẫm lại lúc trước lại mặt, biểu hiện của bà ta và ánh mắt Lạc Ngọc hôm đó, nghĩ đến thái độ về sau của Lạc Ngọc, Lạc Thanh Chu cảm thấy mình phỏng đoán hẳn là không sai.

Nếu không, bà ta thật không cần phải hao phí tâm tư cùng tài lực lớn như vậy để đối phó hắn, một tiểu nhân vật mà bà ta cho rằng chỉ là con kiến.

Con của bà ta nhìn thấy Tần đại tiểu thư mỹ mạo cùng thực lực của Hạ Thiền, đột nhiên hối hận.

Bà ta cũng hối hận.

Sau đó...

Con trai của bà ta không có được đồ tốt, ai cũng đừng nghĩ đạt được.

Đặc biệt là tiểu dã chủng một mực bị bà ta cho rằng cả một đời nên sống ở bên trong vũng bùn, nên bị tất cả mọi người chà đạp.

Hắn nào có tư cách hưởng thụ những thứ vốn nên thuộc về nhi tử của bà.

Hắn không xứng.

Hắn vốn là muốn cũng không xứng muốn.

Nhưng, bọn họ lại tự cho rằng thông minh biến khéo thành vụng, để hắn đạt được...

Còn có, con trai của bà ta bây giờ ngay đang chuẩn bị kiểm tra, nếu quả như thật có khúc mắc về mối hôn sự này, như vậy...

Cho nên, bà ta muốn dùng hết thảy biện pháp, triệt để hủy diệt hắn.

Nếu hắn không chết, chỉ sợ nhi tử bảo bối kia của bà ta sẽ một mực thống khổ.

- Hô...

Ngoài cửa sổ, gió bấc nghẹn ngào, tuyết tựa hồ đã ngừng.

Lạc Thanh Chu suy nghĩ miên man, một chút buồn ngủ cũng không có.

Lại nằm một hồi trên giường hồi, thực sự khó chịu.

Hắn cẩn thận từng li từng tí rời khỏi giường, giúp tiểu nha đầu đắp tốt chăn mền, phủ thêm áo ngoài, đi qua mở cửa sổ, nhìn về phía bên ngoài.

Tuyết quả nhiên đã ngừng.

Một luồng hơi lạnh đánh tới, rơi vào trên mặt cùng trên cổ, có một tia cảm giác lạnh như băng, để hắn càng thêm thanh tỉnh.

Hả?

Ánh mắt hắn đột nhiên ngưng tụ, nhìn về phía dưới cây lê trong tiểu viện.

Nơi đó có một thân ảnh đang đứng đấy.

Một bộ váy dài xanh nhạt, tóc đen đến eo, duyên dáng băng lãnh, hai tay ôm ngực, trong ngực ôm kiếm, vô thanh vô tức đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, giống như pho tượng.

Lạc Thanh Chu kém chút không có phát hiện.

Hơn nửa đêm, nàng tới nơi này làm gì?

Không phải đau bụng sao?

Trong lòng Lạc Thanh Chu buồn bực, do dự một chút, đóng lại cửa sổ, mặc quần áo, mở cửa đi ra ngoài.

Trong tiểu viện, gió vẫn rất lớn.

Thiếu nữ dưới cây lê nghiêng người, che lại mặt, không nhúc nhích nhìn xem nơi khác, giống như không có phát giác được hắn đi ra.

Lạc Thanh Chu đi đến chỗ gần, chắp tay nói:

- Hạ Thiền cô nương, ngươi có chuyện gì sao?

Gương mặt thiếu nữ xinh đẹp băng lãnh, vẫn như cũ duy trì tư thế trước kia, không nhúc nhích, không nói một lời.

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn nàng, suy tư một chút, nói:

- Hạ Thiền cô nương là ngủ không được sao?

Thiếu nữ vẫn không có nói chuyện.

Lạc Thanh Chu thấy khuôn mặt nhỏ của nàng có chút tái nhợt, khuyên nhủ:

- Bên ngoài lạnh lẽo, thân thể Hạ Thiền cô nương không thoải mái, vẫn nên mau mau trở về đi.