-Trung Vũ Bá tước Lạc Trường Thiên, thế nhưng là phụ tá đắc lực của trẫm, còn có những Cẩm Y vệ kia, đều là cao thủ trẫm tự mình mời chào tới, hiện tại toàn bộ bị người giết chết, hung thủ kia là đang ngang nhiên khiêu khích trẫm, ngươi không nhìn ra được sao?
- Còn có! Đạo trưởng trong Tử Kim quan đoạn thời gian gần đây cũng vô duyên vô cớ có mấy tên bị điên, nghe nói thần hồn đều bị người diệt! Tất cả đều là người của trẫm, tất cả người chết đều là người của trẫm! Đến cùng là ai đang đối nghịch với trẫm? Ngươi cả một chút cũng không biết?
Tần Lãng khom người cúi đầu, không nói một lời.
- Phế vật!
Nam Cung Dương trực tiếp quơ lấy nghiên mực trên bàn, hung hăng đập vào trên trán của hắn, cắn răng nói:
- Khẳng định là nàng! Nàng đang nghĩ trăm phương ngàn kế suy yếu thực lực của trẫm! Trẫm biết, lấy tính cách của nàng, làm sao có thể dễ như vậy đã nhận thua.
- Tần Lãng! Ngươi câm sao? Trẫm ra lệnh cho ngươi nói chuyện.
Mặt mày hắn méo mó, con mắt ửng đỏ, nhìn giống như một đầu dã thú đang nổi giận. Tần Lãng lại trầm mặc một chút, nói:
- Bệ hạ, thuộc hạ cảm thấy Sở Phi Dương của Lăng Tiêu tông kia rất có hiềm nghi. Thế nhưng Lăng Tiêu tông cực kì bảo vệ cho hắn, thuộc hạ không có cách nào mang hắn về thẩm vấn. Không biết bệ hạ có thể cho thuộc hạ một đạo thánh chỉ, thuộc hạ ngày mai đi cưỡng ép mang hắn về, tin tưởng nhất định có thể tra ra manh mối của bản án.
Nam Cung Dương nghe xong, bình phục một chút tâm tình đang sôi động, ánh mắt lần nữa nhìn về phía hồ sơ vụ án trên bàn, vừa nhìn về phía hắn cười lạnh nói:
- Tần Lãng, phía trên này được Lạc Trường Thiên ghi rất rõ ràng, Tần gia ngươi cùng Sở Phi Dương kia có quan hệ. Sở Phi Dương kia đã cứu mẫu thân ngươi, mà lại là bằng hữu với muội phu kia của ngươi, còn đi nhà ngươi ăn cơm. Ngươi không có đi về hỏi thăm?
Tần Lãng cúi đầu nói:
- Thuộc hạ đi về hỏi qua, cũng điều tra qua người mấy con phố trước đó, Sở Phi Dương hết thảy chỉ đi một lần. Lần kia ở Chu phủ cũng là trong lúc vô tình giúp mẫu thân thuộc hạ, cũng không quen thuộc Tần gia ta. Còn muội phu của thuộc hạ, cũng chỉ gặp mặt hắn mấy lần mà thôi, ngay cả hắn ở nơi nào cũng không biết.
Nam Cung Dương híp mắt, nói:
- Làm sao ngươi biết, người trong nhà người nói đều là nói thật? Trẫm nói cho ngươi, người Tần gia ngươi đã từng nói muốn hiệu trung hoàng tỷ ta. Sở Phi Dương kia có khả năng cũng là người của nàng. Tần Lãng, trẫm sở dĩ coi trọng ngươi, là bởi vì biết được ngươi trung thành, có tiên tổ Tần gia ngươi trung thành. Cho nên, trẫm hi vọng ngươi không được vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp trái pháp luật, không được xử trí theo cảm tính. Nếu như Tần gia ngươi thật bao che cho Sở Phi Dương kia, thật có quan hệ đến mấy bản án này, hi vọng ngươi... Lấy quân lấy nước làm trọng, quân pháp bất vị thân.
Cơ bắp nơi khóe mắt Tần Lãng co quắp mấy lần, cung kính nói:
- Thuộc hạ tuyệt không dám vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp, trái pháp luật, lại không dám cô phụ Thánh thượng kỳ vọng cao.
Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh của một tên thái giám:
- Bệ hạ, Lạc công tử đến.
Tần Lãng vẫn như cũ cúi đầu, không nhúc nhích.
Nam Cung Dương nhìn hắn một cái, cười lạnh nói:
- Nhìn, vị muội phu tài hoa hơn người, ngay cả hoàng tỷ ta cùng Thái hậu đều tán thưởng không thôi kia tới. Hi vọng ngươi hảo hảo khuyên hắn một chút, hảo hảo dạy hắn, làm như thế nào trung quân ái quốc.
Nói xong, nói với phía ngoài:
- Để hắn đi vào.
- Kẹt kẹt......
Cửa ngự thư phòng mở ra.
Lạc Thanh Chu một bộ nho bào cúi đầu, mặt mũi tràn đầy cung kính đi đến.
Cửa phòng sau lưng lập tức đóng lại.
Lạc Thanh Chu khom người thăm viếng.
- Thần Lạc Thanh Chu, bái kiến bệ hạ.
Trên mặt Nam Cung Dương lộ ra ý cười, nói:
- Lạc khanh đọc sách bận rộn, trẫm vốn không nên quấy rầy, bất quá hôm nay thực sự có việc, cho nên mới triệu ngươi tiến cung.
Lập tức nhìn về phía Tần Lãng bên cạnh, nói:
- Lạc khanh, không chào hỏi đại ca ngươi?
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu, đối mặt với Tần Lãng, lập tức chắp tay nói:
- Đại ca.
Tần Lãng khẽ gật đầu, nghiêm túc mở miệng nói:
- Thanh Chu, hôm nay bệ hạ tra hỏi ngươi, ngươi nhất định phải nói thật, không thể có bất kỳ giấu giếm nào, ngươi cũng đã biết?
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Thanh Chu biết được.
Nam Cung Dương cười nói:
- Thật ra cũng không có đại sự gì, trẫm ủy nhiệm đại ca ngươi làm chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, muốn hắn tra mấy vụ án, lập công, đến lúc đó trẫm cũng tiện phong thưởng hắn. Đoạn thời gian gần đây, kinh đô phát sinh không ít đại án, cả nhà Trung Vũ Bá phủ bị giết, Chỉ huy sứ tiền nhiệm của trẫm là Lạc Trường Thiên cũng bị người giết chết, còn có mười mấy tên Cẩm Y vệ, đều bị sát hại.