Lạc Thanh Chu: 【 Không sao đâu, ta càng yêu nàng 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Bại hoại, cắn ngươi! 】
Khóe miệng Lạc Thanh Chu không khỏi lộ ra mỉm cười, trong lòng nhu tình như nước, không tiếp tục trả lời.
Hắn nghĩ nghĩ, lại phát tin nhắn cho Nguyệt tỷ tỷ: 【 Nguyệt tỷ tỷ, ta đêm nay có việc, có thể sẽ đi gặp ngươi sau, đêm mai nha 】
Tin tức rất mau trở lại phục tới: 【 A 】
Lạc Thanh Chu: 【 Nguyệt tỷ tỷ bây giờ đang làm gì? 】
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Ngẩn người 】
Trong đầu Lạc Thanh Chu lập tức hiện ra hình tượng một đạo thân ảnh xanh nhạt, đứng trên lầu các nhìn bầu trời đêm xa xa, kinh ngạc ngẩn người.
Lạc Thanh Chu: 【 Nguyệt tỷ tỷ, làm gì luôn luôn ngẩn người? Ngươi là tên ngốc sao? 】
Đặt ở trước kia, hắn khẳng định sẽ không dám nói ra như vậy.
Bất quá bây giờ, hắn cảm thấy khoảng cách giữa mình và Nguyệt tỷ tỷ tựa hồ đã kéo gần lại đi rất nhiều, mà Nguyệt tỷ tỷ chắc cũng sẽ không tức giận.
Hắn cảm thấy hai người nói chuyện phiếm, không thể lạnh như băng giống như lúc trước.
Hắn nghĩ thử cải biến Nguyệt tỷ tỷ một chút.
Đương nhiên, nếu như có thể để nàng từ bỏ loại ý nghĩ trước kia từ bỏ công pháp băng lãnh vô tình kia, tự nhiên càng tốt hơn.
Hắn không muốn luôn luôn thấy dáng vẻ lạnh như của nàng băng trước kia.
Sau một lúc lâu.
Tin tức mới nhắn lại: 【 Ngươi mới ngốc 】
Lạc Thanh Chu cười cười, nói: 【 Ta không phải tên ngốc, ta lại không thích ngẩn người. Nguyệt tỷ tỷ, ta hôm nay nhìn thấy Long nhi kết giao một người bạn mới, ngay từ đầu nhìn thấy nữ hài kia, ta còn tưởng rằng là nhục thân Nguyệt tỷ tỷ xuất hiện, sau đó lập tức bay qua, kết quả không phải, trong lòng có chút thất vọng 】
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Nàng xinh đẹp không? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Xinh đẹp, bất quá không có xinh đẹp bằng Nguyệt tỷ tỷ 】
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Ta không xinh đẹp 】
Lạc Thanh Chu: 【 Trong lòng ta, Nguyệt tỷ tỷ khẳng định xinh đẹp hơn nàng 】
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Thật sao? Ở trong lòng ngươi, là nương tử ngươi xinh đẹp, hay là ta xinh đẹp? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Nguyệt tỷ tỷ, ta cho ngươi biết một tin tức tốt, nhục thân ta lại lên cấp, bây giờ ta là cảnh giới Đại Võ Sư hậu kỳ, lợi hại không? 】
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Thật sao? Ở trong lòng ngươi, là nương tử ngươi xinh đẹp, hay là ta xinh đẹp? 】
Lạc Thanh Chu: - ...
【 Tốt thôi, Nguyệt tỷ tỷ, vậy ta ăn ngay nói thật, trong lòng ta, nương tử nhà ta đương nhiên xinh đẹp nhất, không ai sánh nổi 】
Đối phương không tiếp tục trả lời.
Xe ngựa rất mau vào cửa thành, tiến vào đường đi nội thành.
Lạc Thanh Chu lại trả lời: 【 Nguyệt tỷ tỷ, ngươi giận? 】
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Ngươi hôm nay thế nào tấn cấp 】
Lạc Thanh Chu: 【 Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta vẫn nói một chút ai xinh đẹp nhất đi? Mặc dù trong lòng ta, nương tử nhà ta xinh đẹp nhất, nhưng Nguyệt tỷ tỷ là xinh đẹp xếp ở thứ hai 】
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Ngươi có mấy nương tử 】
Lạc Thanh Chu: 【 Nguyệt tỷ tỷ, không tán gẫu nữa, ta còn có việc, đêm mai trò chuyện 】
Hắn lập tức thu hồi bảo điệp đưa tin.
Tòa phủ đệ nào đó.
Hậu hoa viên, trong lương đình, thiếu nữ một bộ váy áo tuyết trắng đang ngồi ở trước bàn đá, nhìn ngọc thạch trong tay, trên dung nhan tuyệt mỹ không tì vết, không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì.
Đột nhiên, một giọng nói thanh thúy từ cửa ra vào truyền đến:
- Tiểu thư, nhị tiểu thư cùng quận chúa tới, muốn nói với ngươi, có muốn các nàng tiến vào hay không?
Thiếu nữ trầm mặc một chút, thu hồi ngọc thạch trong tay, nói:
- Ừm.
Hoàng cung, trong cung điện, vẫn như cũ đèn đuốc sáng trưng.
Trong thư phòng, hoàng đế Nam Cung Dương đang ngồi ở trước bàn, lật xem hồ sơ vụ án trên bàn, thần sắc trên mặt âm tình bất định.
Ở phía hắn, một thanh niên nam tử người mặc Kỳ Lân phục, eo treo kim đao, lúc này đang cúi đầu, nín thở ngưng thần chờ đợi.
- Phế vật!
Nam Cung Dương đột nhiên hung hăng đập bản hồ sơ vụ án trong tay lên trên đầu của hắn.
Lập tức mặt âm trầm nói:
- Vụ án lớn như thế, không nói để ngươi bắt được hung thủ, ngươi chí ít hẳn nên tra được ai là hung thủ chứ? Dù điều tra ra một tên hung thủ, cũng coi như ngươi có bản lĩnh. Tần Lãng, ngươi quá cô phụ kỳ vọng của trẫm.
Thanh niên nam tử đứng hầu ở nơi đó chính là Tần gia Đại công tử, bây giờ chính là Chỉ huy sứ tạm thời của Cẩm Y vệ - Tần Lãng.
Gặp Hoàng đế nổi giận, Tần Lãng khom người nói:
- Là thuộc hạ vô năng, xin bệ hạ trách phạt.
Ánh mắt Nam Cung Dương âm lệ mà nhìn chằm chằm vào hắn mấy lần, lại nhìn hồ sơ vụ án trên bàn, lạnh giọng nói:
- Bản án Mạc Thành còn chưa tính, Trung Vũ Bá phủ thế nhưng là đang ở kinh đô, đang ở dưới mí mắt của trẫm, lại đột nhiên bị người diệt môn.