- Ai, tiểu tử kia làm sao sớm không đi ra muộn không đi ra, hiện tại đi ra. Còn có, tiểu tử kia không phải từ trước đến nay không thích đi ra ngoài sao?
Nam Cung Mỹ Kiêu ở một bên nói:
- Dì, người đọc sách phải thường ra đi du ngoạn, mới có thể mở mang tầm mắt. Lúc này sắp đến kỳ thi mùa xuân sang năm, chắc là hắn đi ra ngoài thu thập học vấn.
Tống Như Nguyệt than thở, vội vàng lại cười theo nói:
- Lý công công, ngài ngồi trước, đợi thêm một lát, hẳn là hắn lập tức sẽ trở về.
Lý Quý cũng không dám ngồi.
Hắn thậm chí không dám mở miệng oán trách một tiếng.
Tiểu vương bát đản kia mỗi lần gặp mặt đều đang tìm lỗi nhỏ của hắn, mỗi lần đều muốn cho hắn mấy bàn tay, hắn lần này tuyệt đối sẽ không cho đối phương bất cứ cơ hội nào.
Còn về đi trễ.
Đến lúc đó Thánh thượng trách tội xuống, trừng phạt cũng không phải hắn.
Lại đợi thêm thời gian nửa nén hương.
Mắt thấy màn đêm bên ngoài buông xuống, thời gian không còn sớm, sắc mặt Lý Quý càng ngày càng khó coi.
Đang lúc hắn đợi không chịu nổi muốn tức giận, một thân ảnh đột nhiên đi tới cửa chính, lập tức hù hắn khẽ run rẩy.
Một bộ nho bào, hai tay áo đầy gió tuyết, trong ngực ôm mấy quyển sách, không chút hoang mang đạp tuyết đọng trên đất, đi đến.
Lý Quý lập tức nhịn xuống tức giận, bước nhanh đi ra ngoài đón, khom người cúi đầu nói:
- Lạc công tử, mau theo ta tiến cung, chỉ sợ Thánh thượng đã đợi gấp.
- Ba!
Lạc Thanh Chu không nói lời gì, đi lên cho hắn một bàn tay, phẫn nộ quát:
- Còn dám nói bậy! Thánh thượng chính là minh quân tuyệt thế, từ nhỏ đã trầm ổn trang trọng, vô cùng có kiên nhẫn, như thế nào vì chút việc nhỏ ấy mà đã chờ đến gấp? Ngươi đây là đang khinh thị và vũ nhục Thánh thượng?
Lý Quý che lấy gương mặt nóng bỏng: - .....
Đám người Tần gia: - ...
Tống Như Nguyệt lúc đầu lo lắng các loại, gặp hắn hiện tại chậm chạp trở về, còn muốn xụ mặt răn dạy vài câu, lúc này thấy một lần cảnh tượng trước mặt, trái tim lập tức run lên, gương mặt xinh đẹp biến đổi, mở miệng, lập tức lại đóng chặt lại.
Thị vệ phía ngoài cũng đều cúi đầu nhìn xuống đất, không nói một lời.
Lạc Thanh Chu giao thư tịch trong tay cho Tần nhị tiểu thư, nhẹ nhàng nói:
- Chờ ta trở về.
Tần nhị tiểu thư nín cười, ánh mắt ôn nhu mà nhìn hắn nói:
- Ừm, tướng công mau đi đi.
Lạc Thanh Chu nhìn Nam Cung Mỹ Kiêu một chút, không dám lên tiếng, vừa nhìn về phía Lý Quý, lạnh mặt nói:
- Còn không dẫn đường.
Lý Quý âm thầm cắn răng, lập tức cúi đầu đi ở phía trước.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói với Tần Văn Chính cùng Tống Như Nguyệt hai người:
- Nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân, ta đi một chút liền về.
Nói rồi hắn lại nhìn Nam Cung Mỹ Kiêu một chút, nói:
- Nếu như ta đêm nay không trở lại, quận chúa nhớ giúp ta nói một tiếng với bằng hữu, miễn cho nàng chờ ở trong nhà.
Nam Cung Mỹ Kiêu sáng mắt lên, nhẹ gật đầu.
Lạc Thanh Chu nói xong, cũng nhanh chóng đi ra ngoài.
Đợi xe ngựa ngoài cửa vội vàng rời đi trong khi được thị vệ chen chúc, Tống Như Nguyệt nghi ngờ nói:
- Mỹ Kiêu, Thanh Chu vừa rồi có ý gì? Vị bằng hữu nào của hắn đang đợi ở trong nhà?
Tần Văn Chính cau mày, ở một bên mở miệng nói:
- Thanh Chu đang ám chỉ Mỹ Kiêu, nếu như hắn chưa có trở về, để Mỹ Kiêu đi tìm Trưởng công chúa hỗ trợ.
Tống Như Nguyệt lập tức biến sắc:
- Thánh thượng để Thanh Chu đi, sẽ thương tổn hắn sao?
Tần Văn Chính nói:
- Ai biết.
Tần nhị tiểu thư an ủi:
- Mẫu thân, không có chuyện gì, Thanh Chu ca ca nhất định sẽ an toàn trở về.
Màn đêm buông xuống, trên đường phố lạnh giá, không có mấy người đi đường.
Chỉ có mấy cửa hàng vẫn sáng đèn, bên trong mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện.
Xe ngựa chạy nhanh trên đường phố.
Lạc Thanh Chu ngồi ở trong toa xe, lấy ra bảo điệp đưa tin, phát một tin nhắn cho quận chúa: 【 ở nhà bồi tiếp Vi Mặc, nếu ta không về được, nhớ kỹ để cho người thông báo Trưởng công chúa 】
Tin tức rất mau đáp lại: 【 Tốt, ta chờ ngươi 】
Lập tức lại nhắn thêm một câu: 【 ngươi nhất định phải trở về, ta và Vi Mặc đã tắm rửa, cùng một chỗ ở trên giường chờ ngươi 】
Lạc Thanh Chu: 【 Tốt 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Nhớ kỹ, phải nhẫn nhịn, trong cung có rất nhiều cao thủ, hiện tại còn không phải thời điểm 】
Lạc Thanh Chu: 【 Ta biết 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Nếu như ngươi xảy ra chuyện, Tần gia cũng liền xong, ta cũng sẽ đi theo ngươi 】
Lạc Thanh Chu: 【 Đừng nói lời ngốc nghếch, yên tâm đi, ta sẽ nhịn xuống 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Ừm, yêu ngươi 】
Trong lòng Lạc Thanh Chu đột nhiên áy náy, giật mình, cũng nói: 【 Quận chúa, ta cũng yêu ngươi, vĩnh viễn yêu ngươi 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Vi Mặc đang đứng nhìn ta nhắn tin với ngươi đây 】